THIÊN TỐNG

Âu Bình ngược lại đã được sai đi hai lần, chỉ tiếc lần đầu người ta có khách, chỉ lấy về một cái túi. Lần thứ hai thân thể người ta không khỏe. Còn Âu Bình thì lại than vãn Âu Dương ở trong hơn tháng này tiêu xài nhiều tiền như vậy. Về phần công chúa, vẫn cũng không có phái người tới quấy rầy Âu Dương, dường như sáng sớm mọi người cũng không nhận ra khác thường. Âu Bình ngược lại đề nghị đi thăm Tiểu Thanh, Âu Dương nói với hắn, người ta bây giờ sống vô cùng thoải mái, cũng đừng đi quấy rầy người ta.

Mấy ngày trước khi thi tỉnh, Lý Sư Sư không ngờ phái người đi tới mời Âu Dương, điều này làm cho Âu Dương mừng như điên.

" Công tử, cảm thấy thế nào?"

Lý Sư Sư hoàn tất một khúc Thanh Tâm chú hỏi.

"Khồng tồi!"

Âu Dương cười khổ, giống như thi bằng lái xe, hứng thú của Âu Dương với giám khảo không lớn, cũng không tâm tư nghĩ đến quá trình của cuộc thi. Hắn muốn cầm bằng chứng, không biết chừng ngày nào đó xuyên không trở về, bản thân có thể ở sở cảnh sát khoác lác một phen:

"Ta đã từng lên giường cùng với Lý Sư Sư."

Hắn không háo sắc, nhưng con người dù sao cũng phải có nhu cầu.

Ngược lại là Lý Sư Sư nói:

" Thấy công tử dường như rất nhớ thương đến thân thể xấu xí này của Sư Sư, nhưng thấy công tử lại không phải người háo sắc, không biết là có nguyên do nào khác không?"

"Có!"

Âu Dương thẳng thắn nói:

" Mơ ước đầu tiên của ta chính là một đêm ân ái cùng nàng."

" Công tử dường như rất có hứng thú."

Lý Sư Sư hết cách thở dài:

" Chỉ sợ làm công tử thất vọng. Từ sau lần trước công tử đến đây..."

Âu Dương nghe xong mắng một tiếng mẹ nó, hóa ra trước đó vài ngày Chu công tử bởi vì tình nhân của mình tiếp khách, cho nên viết một bài thơ oán. Sau đó Sư Sư không cẩn thận đọc ra trước mặt Huy Tông, Huy Tông giận dữ, thiếu chút nữa lưu đày Chu Bang Ngạn Chu công tử. Việc này sau đó, kỹ viện không dám lại để Lý Sư Sư tiếp khách nữa, vương công quý tộc có quyền thế cũng chỉ có thể đứng xa mà nhìn. Trước Phàn Lâu môn của nàng đã lạnh lẽo ngựa xe. Bây giờ không chỉ có kỹ viện không dám để nàng tiếp khách, ngay cả bản thân nàng cũng không dám tiếp khách.

"Hoàng đế chết tiệt."

Âu Dương tức giận, không ngờ dập tắt giấc mơ đầu tiên của mình. Có điều theo Sư Sư nói, nữ tử này vẫn không sai, nàng đội gió tuyết, không sợ đắc tội hoàng đế sáng sớm đi tiễn Chu Bang Ngạn. Một ly rượu ly biệt, cắt đứt tình nghĩa của hai người.

Lý Sư Sư kinh hãi:

"Công tử, đừng có nói xằng bậy."

Âu Dương ha ha cười lơ đễnh gật đầu. Hắn là đã nhìn ra, cũng bởi vì Huy Tông quấy rối, Sư Sư quá mức nhàm chán, lúc này mới nghiên cứu Thanh Tâm chú, cũng mới nhớ tới mình.

Lý Sư Sư đánh đàn tỳ bà khe khẽ đàn Lan Lăng Vương do Chu Bang Ngạn đề từ, vừa đàn vừa khóc... Nhưng Sư Sư không ngờ chính là, trước mặt nàng người khách này, không biết là bởi vì không có tế bào âm nhạc, hay là ý chí sắt đá, không ngờ không mang theo chút cảm động nào, ngược lại lắng nghe rất say sưa. Bài này của nàng là hối tiếc, bởi vì bài thơ này, Huy Tông đem Chu Bang Ngạn điều về kinh thành, còn thăng quan. Cuối cùng kết cục lại là, Huy Tông cùng tình nhân Chu công tử ngoại sủng của mình nói đến thơ ca, không việc gì lại lẫn vào một bài thơ này, mà Tiểu Chu đồng chí cũng không dám đến thăm nữa.

Âu Dương hiểu thêm một phần sự vô nghĩa của Huy Tông. Lý Sư Sư thầm thở dài:

" Tâm sự không người biết, muốn công tử nghe những lời lải nhải này của Sư Sư..."

" Đừng có khách khí như vậy, ta hôm nay không trả tiền."

Âu Dương không biết mình an ủi hay là không an ủi. Dù sao mình hôm nay là mang tâm thái khách làng chơi đến đây. Âu Dương lại giải thích:

" Đừng nói ta trực tiếp, ta không nghe hiểu những khúc này. Ta cảm thấy ngươi có chút lo nghĩ vẩn vơ rồi."

"Lo nghĩ vẩn vơ?"

"Đúng vậy..."

Âu Dương cũng không hiểu nói như thế nào, sau khi suy nghĩ rồi nói:

" Ngươi một bên vui mừng khi hoàng đế để ý ngươi, một bên lại cảm thấy bản thân hồng nhan khổ. Cái này không đúng, cái gọi là có mất mới biết giá trị của nó. Hoàng đế cũng là người, một đám phi tử đang đợi hắn tắm rửa, hắn còn phải bớt thời giờ đến chỗ ngươi nữa tiêu tai, thời gian không đủ."

Số lượng t*ng trùng lại càng không đủ. Những lời này Âu Dương không dám nói ra, không chỉ như thế, người ta còn muốn luyện chữ, còn muốn điền từ vẽ tranh, còn muốn đi thanh lâu khác dạo chơi, không dễ dàng chút nào.

"Tiêu tai?"

Lý Sư Sư ngây người một hồi lâu mới hiểu được ý của từ này, sau khi hiểu rõ không khỏi che miệng mà cười.

" Ha ha, Sư Sư, ta vẫn kiên trì giấc mộng của ta, nếu ngươi ngày nào đó thuận tiện thì nói một tiếng, cho dù ngươi đến tám mươi tuổi."

Âu Dương cảm thấy ở lại cũng không có ý nghĩa gì, đứng lên chuẩn bị cáo từ.

Lý Sư Sư lắc đầu:

" Sư Sư không muốn hại công tử. Nghĩ võ công viên ngoại Lang Giả Dịch có giao tình thâm sâu với ta, bởi vì ngủ lại ở trong nhà của ta. Hoàng thượng giận dữ, thiếu chút nữa giết chết hắn, cuối cùng Sư Sư cầu tình, hay là giáng chức đến Quỳnh Châu tòng quân. Cho dù Chu công tử trước đó, cũng chỉ dám vào lúc hoàng thượng sinh bệnh mới đến đây, rồi sau đó, rốt cuộc..."

" Thật ra ngươi bây giờ đã là người tự do rồi, ta nghe nói ngươi có gia tài bạc vạn, cần gì vẫn làm cái nghề này?"

" Sư Sư đã là người của hoàng thượng..."

Ồ, thì ra là thế. Âu Dương xem như hiểu rồi, Sư Sư này vẫn là nhìn trúng hoàng đế. Nói đi nói lại, hư vinh cũng là bình thường, dù sao so sánh với ba nghìn mỹ nữ cũng không thấp hơn. Âu Dương ha ha cười:

" Ta vẫn kiên trì như cũ. Chúng ta có duyên thì gặp lại."

Lý Sư Sư và trà khanh không giống nhau, người sau là nô, không có thân phận tự do. Còn Lý Sư Sư... đương nhiên, kỹ nữ mà, tư tưởng cùng lý tưởng cũng không thể yêu cầu rất cao.

...

Cùng Lý Sư Sư một hồi, không hưởng ứng tâm tình của Âu Dương, có chút thất vọng. Ngày cuối cùng, Âu Dương tạm thời đến ôm chân Phật, rốt cuộc tiếp nhận thi tỉnh.

Âu Dương rất may mắn bản thân không có đưa tài liệu vào phòng thi, kỳ thi vô cùng nghiêm khắc. Tất cả mọi người cũng bị soát người, hộp cơm mang theo cũng phải bị kiểm tra. Sau đó là dò số chỗ ngồi, tiếp theo là khóa viện. Sau khi khóa viện lại, trong ba ngày thi bốn nơi, bất luận kẻ nào không được ra vào. Thí sinh mỗi người một gian nhỏ, ăn uống ngủ nghỉ chỉ có thể giải quyết ở bên trong này.

Ở bốn phía trường thi, không ít cấm quân canh gác, chủ phó giám khảo thỉnh thoảng dò xét. Phải nói thí sinh còn được, các giám khảo bình thường trước đó khóa viện một tháng, không thể ra vào, không thể cùng cấm quân nói chuyện hoặc là có bất kỳ tiếp xúc gì, tiếp tế liên can toàn bộ do cấm quân hoàn thành.

Mới qua ba giờ, Âu Dương liền phát hiện có người dối trá, một phó khảo đi ngang qua bên cạnh mình, phòng số ba mươi bảy ở cách vách bên mình nán lại vài giây, sau đó xoay người bỏ đi. Âu Dương phát hiện tay áo có chút vấn đề của hắn trở lại như thường. Cuộc thi nghiêm khắc hơn nữa cũng không thể không có giám kháo làm gian làm dối.

Bài thi nói trắng ra chính là điền vào chỗ trống, chỉ có điều số lượng từ phải điền quá nhiều. Thi châu nhiều nhất là mười chữ, thi tỉnh thậm chí là một đoạn. Trừ phi ngươi có thể đem toàn bộ đống sách rách kia học thuộc lòng hết toàn bộ, bằng không thì không thể thi được điểm trọn vẹn. Lại thêm những từ kia vốn trúc trắc khó hiểu, hơn nữa tương đương tỉ lệ dùng từ phi thường, kỳ quá quả thật độ khó quá cao, không phải bàn cãi.

Tỷ như Âu Dương đã bị đề thứ nhất làm khó, đáp án là quan quan thư cưu, tại hà chi châu. Vấn đề xảy ra là, thư cưu không biết viết, sau đó châu ( 洲 ) hay là châu ( 州 ), Âu Dương cũng không dám chắc. Câu tiếp theo lại càng toi đời, yểu điệu của yểu điệu thục nữ không biết viết.

Âu Dương tuôn mồ hôi, đơn giản nhất, mỗi ngày nghe thấy câu thơ, không ngờ không viết ra được. Chớ đừng nói chi là những câu bên dưới, cách viết bốn chữ đọc cũng không đọc thông nữa là. Vì vậy bài viết của Âu Dương đã xong rồi, quan quan chim non, tại hà chi châu. Thon thả thục nữ, quân tử hảo cầu.

Ôi mẹ ta ơi...

Bình luận

Truyện đang đọc