THIÊN TỐNG

Tư Kham rời khỏi, mấy người cũng không nói việc công, uống trà nói mấy chuyện tạo phản.

Âu Dương lấy ra một sách nhỏ nói:

“Mộng Du Ký viết rất không tồi. Báo hoàng gia điều tra, nam nữ trẻ tuổi đều hướng tới xã hội như vậy. Nhưng người lớn tuổi phần lớn không thích. Có điều tỉ lệ người lớn tuổi biết chữ cũng thấp, người xem không nhiều lắm, cho nên cũng không có ý kiến gì.”

Chu An nói:

“Sau phong ba Thái Kinh từ chức, triều cục cơ bản đã ổn định. Từ hai lần bỏ phiếu trong năm nay có thể thấy được các đại thần vẫn rất quý trọng quyền lợi bỏ phiếu trong tay, mà không hoàn toàn là vì thăng quan mà thượng triều.”

Tô Thiên liền nói:

“Đại nhân cũng biết, hiện giờ hoàng thượng uy vọng cao, cho dù đại thần toàn triều đều ủng hộ, chỉ sợ chúng ta cũng bất lực.”

Triệu Ngọc an dưỡng đối nội, chiến tranh đối ngoại đều thu được thành quả rất lớn.

“Cho nên chuyện muốn thành, có hai nhân tố cần có.”

Âu Dương nói:

“Đó chính là loạn trong giặc ngoài.”

Tô Thiên sau khi ngẫm lại cẩn thận nói:

“Ý đại nhân là triều đình phải bại trận? Đồng thời phải tạo khủng hoảng kinh tế?”

“Đúng, chỉ có như vậy, mới có thể khiến triều đình mà Hoàng thượng chủ quản mất đi lực công tin. Mấy năm liên tục chiến tranh, thật ra đã có rất nhiều người không hài lòng, còn có một số người còn chẳng biết mình không hài lòng. Một khi bị bại, Hoàng thượng cũng sẽ bị chụp danh cực kì hiếu chiến. Lại thêm kinh tế sa sút, lượng lớn công nhân thất nghiệp, người vô công rồi nghề trong xã hội gia tăng. Các ngươi có từng tính qua hai hiệp hội thương nghiệp tổng cộng có bao nhiêu công nhân thuê không? Một khi những người này có một nửa thất nghiệp, không có ruộng không có đất làm sao bọn họ sinh tồn?”

Chu An gật đầu:

“Trước mắt cần thu hút nhiều công nhân đến xưởng làm công, sau đó biến tướng ủng hộ đất đai bị bọn quan lại thôn tính tư hữu. Quan * thương * câu * kết, bọn họ lấy đất, chúng ta chiêu mộ người không có đất vào. Nếu như là phe Thái Kinh thì coi như xong, nhưng Lý Cương là người phi thường, sớm muộn gì cũng sẽ coi trọng vấn đề này.”

Tô Thiên nói:

“Chưa hẳn, Lý Cương bái tướng phần lớn là vì cuộc chiến với Liêu. Cho nên Lý Cương chủ yếu là phối hợp Quân Cơ xứ, mà xử trí nội chính vẫn là ba tỉnh sáu bộ hai mươi bốn tư quản chính, một mình Lý Cương chưa hẳn có nhiều tinh lực như vậy.”

Chu An gật đầu:

“Hôm nay cuộc chiến với Liêu còn chưa mở ra, chúng ta chỉ có thể tiến hành theo chất lượng. Tương lai nếu như không có lực đánh cuộc, chúng ta cũng chỉ có thể bỏ kế hoạch này, mọi người dưỡng già là được rồi.”

“Chắp tay nhường thành quả vất vả mấy chục năm à?”

Tô Thiên lắc đầu:

“Được làm vua thua làm giặc, cho dù đến lúc đó chúng ta muốn dưỡng già, chỉ sợ người khác chưa hẳn nguyện ý.”

Âu Dương nói:

“Cho nên năm nay chuyện quan trọng nhất chính là tăng quyền quyết định bỏ phiếu chủ đạo, khiến triều thần phân mỏng quyền lợi hoàng thượng, tốt nhất có thể có quần thần phản đối chuyện của hoàng thượng.”

Chu An cười khổ:

“Đây ra chuyện như vậy để mọi người phản đối.”

“Tỷ như lập trữ gì đó. Mọi chuyện vô thường, hôm nay gió yên biển lặng, ngày mai gió to sóng lớn.”

Âu Dương cười nói:

“Hà tất cưỡng cầu chứ, dù sao chúng ta chỉ trợ giúp, tuyệt đối không lo gây sóng gió.”

. . .

Tư Kham sau một lúc thì trở lại, bọn người Âu Dương đã dùng cơm trưa, Âu Dương còn để lại một phần thay Tư Kham. Tư Kham truyền đạt thay ý của đại chưởng quỹ Tư Đức, nói là mời hiệp hội thương nghiệp Dương Bình cùng Đông Nam đưa ra một chi tiết, hắn dễ mang về nói chuyện với Tư lão gia tử. Ngay cả người có quyền đánh nhịp cũng không dám đánh nhịp, đàm phán lần này giữa Tư gia cùng hai hiệp hội thương nghiệp lớn nhất định không nhanh mà chết. Có điều dù sao có khởi đầu tốt, từ thái độ Tư Đức có thể thấy được, bản thân của hắn ngược lại không kháng cự điểm mấu chốt mà Tô Thiên đưa ra, người tuổi trẻ luôn khá dễ dàng tiếp nhận sự vật mới.

Ngày hôm sau là hội nghị công khai của hai hiệp hội thương nghiệp. Có phần tổ hội nghị thảo luận các hạng sản nghiệp, có phần tổ hội nghị chuyên môn đầu tư sản nghiệp. Bọn họ sẽ ở trong thảo luận đưa ra nghị án có lợi đối với mình. Với sản nghiệp liên quan đến ích lợi đều sẽ đề xuất tự xem. Chỗ tốt khi làm như vậy là mọi người sẽ đặt mâu thuẫn lên mặt bàn mà nói.

Sáng sớm Âu Dương đã phát hiện, người Tống rất hàm súc. Hàm súc mặc dù là một loại mỹ đức, nhưng tuyệt đối không phải là nói trên thương trường. Hàm súc thường xuyên có hại không nói, còn dễ dàng tạo hiểu lầm vô vị, vợ chồng phản bội, cha con thành thù. Thậm chí hàm súc còn có thể tạo thành tổn thất không thể đo lường. Có mâu thuẫn liền đưa ra, có ý kiến cũng có thể đưa ra. Giải quyết mâu thuẫn và hiểu lầm giữa thương nhân, giữa hiệp hội thương nghiệp, là một nguyên nhân phi thường trọng yếu thành lập hội nghị thương nghiệp, sự thật chứng minh có tác dụng không nhỏ.

Lần này hội nghị trải qua năm ngày, mâu thuẫn nhiều vẫn là ở bên trong hai hiệp hội thương nghiệp. Dù sao bây giờ hai hiệp hội thương nghiệp phân chia khá rõ, không tồn tại xung đột ích lợi quá lớn. Mà bên trong hiệp hội thương nghiệp hoặc vô tình hay cố ý vi phạm, cạnh tranh ác tính cùng cạnh tranh lũng đoạn tư nguyên là hạng mục xử lý chính yếu nhất của đại hội lần này.

Bình luận

Truyện đang đọc