THIÊN TỐNG

Lương Hồng Ngọc vẫn bề bộn nhiều việc, mãi đến ba ngày sau đội tàu mới chính thức thay phiên tiến vào cảng tiếp tế. Vì đây là bến thuyền tạm thời của Cao Ly, một lần chỉ có thể vào một chiếc thuyền. Hoặc là nói không phải tất cả các biển đều có thể xây cảng. Đương nhiên cũng có thể thông qua thuyền nhỏ chuyển hàng từ thuyền lớn, nhưng như vậy rõ ràng phiền toái hơn nhiều. Hàng Châu có ba bến thuyền trực tiếp tiếp tế, các vùng khác cũng có hai cái. Những thứ này đều lợi dụng nhân lực tự nhiên tạo ra, cũng không dễ dàng hoàn thành.

Đến ngày thứ năm, đội tàu rốt cuộc cũng xuất phát. Đội tàu xếp một hàng, Lương Hồng Ngọc liền kéo Âu Dương ra nói chuyện:

"Nghe nói chàng làm chuyện xấu."

"Không phải làm chuyện xấu, mà là quen biết một người bạn."

"Bạn?"

"Ừm, Hoàn Nhan Tông Bật."

"Hừm, Thiên Quân trấn khắp nơi dán tranh chàng cùng Triển Minh, còn có Hoàn Nhan Tông Bật. Hoàn Nhan Tông Bật là tai họa của thương nhân Nữ Chân, ngươi là tai họa của thương nhân Đại Tống. Thương nhân Tống sợ bọn thổ phỉ Cao Ly làm xằng bậy, đại bộ phận đều bỏ chạy. Bây giờ bầu không khí cả Thiên Quân trấn đều trầm lặng."

Âu Dương cười nói:

"Ta thấy bọn họ còn dám truy nã ta."

Lương Hồng Ngọc hỏi:

"Nhưng mà... Tông Trạch Tông đại nhân nhất định sẽ đem sự nói với Lý Cương. Ta xem ngươi đến lúc đó giải thích thế nào."

Âu Dương nói:

"Phu nhân à, ý Hoàng thượng là không bảo chúng ta ngưng lộ trình lại, nhưng phải lặng lẽ. Đừng nói Lý Cương có báo lên hay không, cho dù là Hoàng thượng biết, cũng sẽ xem như không biết. Ta lại là muốn hỏi nàng, ngươi không muốn có một đứa con sao?"

"Chờ đánh xong Kim Liêu, ta liền giải giáp quy điền, hầu hạ chàng tốt."

Lương Hồng Ngọc thở dài nói:

"Ta mắc nợ chàng thật nhiều."

"Ừm, hơn một trăm vạn quan đấy."

Âu Dương nói:

"Tháng tám nếu rảnh phải đi Dương Bình, Âu Bình lấy vợ."

...

Muốn đi Suất Tân phủ, phải vượt qua bán đảo Triều Tiên, lại đi thêm mười ngày. Nhưng khiến tất cả mọi người không ngờ chính là, sau khi qua bán đảo Triều Tiên, mười chiếc chiến thuyền của Lương Hồng Ngọc gặp phải phiền toái.

Vào một ngày trong xanh nọ, biển lặng êm đềm. Một tiếng pháo truyền đến từ chỗ người đứng đầu hàng thám báo. Tất cả chiến thuyền phái ra vọng thủ quan sát. Dựa theo Âu Dương dạy bảo chuẩn bị chiến đấu, pháo này vang lên là có địch, tất cả mọi người phải vào vị trí chiến đấu. Nhưng ngay cả Lương Hồng Ngọc cũng không cho rằng như vậy là tất yếu, chỉ phái vọng thủ xem xét.

"Tiếp địch."

Vọng thủ la lớn:

"Ít nhất bảy chiếc, có thể trang bị hỏa khí."

"Nổi trống!"

Lương Hồng Ngọc căn dặn:

"Bố trí viên trận."

Viên trận là trận địa phòng thủ đối với quân địch chưa nắm rõ, mọi người đem kỳ hạm bảo vệ cũng bảo vệ mình, chờ đợi điều khiển.

Âu Dương lên bong tàu, từ xa nhìn lại, ở phương xa giống như có gì đó, nhưng lại giống như ảo giác. Mãi đến khi mặt trời dâng lên chiếu xạ xuống, Âu Dương mới biết được vừa rồi vật thể hiện lên hư hư thực thực là quỹ cần của mình. Hơn nữa tuyệt đối không phải là quỹ cần của thương thuyền. Từ điểm đó cũng có thể nghiệm chứng ra, Trái Đất hình tròn chính là đạo lý này. Âu Dương nói với Triển Minh bên cạnh:

"Ngươi vận khí tốt, ta ở trên thuyền lâu như vậy rồi, mà giờ mới là lần đầu tiên gặp phải loại tình huống này."

Triển Minh cười khổ:

"Đại nhân nói thẳng ta là kẻ xui xẻo thì được rồi."

Âu Dương vẫn chưa trả lời, vọng thủ hô to:

"Xung quanh trinh sát, chiến hạm địch có mười ba chiếc, phân phối hỏa khí, dàn hàng ngang, ý đồ không tốt."

"Không xong"

Lương Hồng Ngọc một thân mồ hôi lạnh, quả thật gặp quân địch rồi. Trước mắt bản thân không chỉ bị ngược gió mà còn bị phản quang nữa, lại lấy ít địch nhiều, vô cùng bất lợi. Lúc này bèn căn dặn:

"Hạ lệnh, thuyền một, thuyền hai, thuyền do thuyền một phụ trách chỉ huy ba cùng đi tiên phong. Số bốn và năm thám báo xung quanh lập tức tra xét lai lịch thuyền địch."

Triển Minh nhỏ giọng hỏi:

"Đại nhân, ngươi xem có thể là tướng quân Lý Bảo đã trở lại hay không. Đừng làm rộn mà gây hiểu lầm."

"Không phải, Lý Bảo không phải người không biết nặng nhẹ như vậy. Nhất định sẽ treo cờ lên."

Âu Dương nói:

"Hiện tại đội thuyền này cũng không treo cờ, rất có thể là người của Nữ Chân. Nếu như là của người Nữ Chân thật, bọn họ hẳn bắt đầu tạo thuyền còn sớm hơn so với chúng ta."

Vọng thủ báo:

"Thuyền địch tổng cộng mười tám chiếc, không cờ đánh dấu. Năm chiếc thuyền địch chặn lại đội thuyền thuyền tiên phong của ta."

Triển Minh hỏi:

"Đại nhân, đây là ý gì."

"Cái này cho thấy đối phương có địch ý."

Âu Dương nói:

"Nếu không có địch ý, sẽ để cho đội thuyền tiên phong an ổn rời đi, giữ nguyên trạng thái trước mắt. Nếu như chặn lại, chính là có ý đồ khai chiến."

"A"

Tất cả mọi người đồng thời bật ra một tiếng hô kinh ngạc.

Âu Dương cũng kinh ngạc với nghi hoặc của Triển Minh nói:

"Gió ngừng rồi."

"Là có ý gì?"

Âu Dương nói:

"Đi thuyền chủ yếu dựa vào nước chảy, không giống với đi trên đất liền là dựa vào nhân lực, đi thuyền trên biển là dựa vào gió. Chính là bây giờ tất cả mọi người không cách nào đi tới hay lui về phía sau cả."

Vọng thủ hô:

"Báo: thuyền số một đến phạm vi công kích, hỏi có công kích hay không."

Lương Hồng Ngọc phủ quyết:

"Tạm không công kích."

Triển Minh là người ngoài nghề hoài nghi hỏi.

Âu Dương giải thích:

"Hạm đội chúng ta còn chưa triển khai đội hình, cũng không biết khi nào thì gió lên, gió thổi hướng nào. Thuyền số một còn có không gian điều chỉnh. Loại hải chiến này không phải một thuyền mạnh là được, phải làm cho cả đại quân có tư thái công kích tốt. Bây giờ đại bộ phận đội thuyền kẻ địch đã triển khai, nhưng bên chúng ta vẫn là phòng thủ kiểu hình tròn, cho nên tạm thời không công được."

Bong tàu bề bộn nhiều việc loạn, nhưng ở hai bên bong tàu, hai đội binh sĩ chỉnh tề ngồi chồm hổm, bên cạnh bọn họ có pháo Súy Thủ, đuốc cùng đá đánh lửa.

Âu Dương nhỏ giọng nói:

"Nếu thuyền địch giống như chúng ta có trọng pháo cùng hỏa khí, cuộc chiến này sẽ rất thảm thiết. Cho dù hóa khí chúng ta chiếm ưu thế, nhưng dưới tình hình đối phương có ưu thế số lượng, sẽ rất khó để toàn thắng."

Triển Minh nhỏ giọng hỏi:

"Có phải có thể sẽ chiến bại hoàn toàn?"

"Khá có thể."

Bình luận

Truyện đang đọc