TÌNH YÊU CỦA ANH TÔI KHÔNG DÁM NHẬN



Kiều Diệp Ngọc nhìn thấy ánh đèn ô tô của Lệ Đình Tuấn biến mất trong góc, lúc này mới thu ánh mắt, quay đầu nhìn viên kim cương lớn tầm sáu bảy carat trong hộp gấm, nhưng lại không kiên nhẫn cau mày.

Thứ cô ta muốn không phải là viên kim cương tốt nhất, mà là Lệ Đình Tuấn.

“Mẹ đã nói Lệ Đình Tuấn sẽ không quên tặng quà cho con mà, nhất định là quên mất.” Tống Vân Lan ở phía sau cô ta vui mừng không thôi.

Hôm nay là sinh nhận lần thứ hai mươi của Kiều Diệp Ngọc, Lệ Đình Tuấn đích thân đến tham gia tiệc sinh nhật của cô ta, đủ để cô ta sĩ diện.

Tối nay cô ta uống chút rượu, vỗn dĩ là muốn nhân lúc say rượu mà tiến thêm một bước quan hệ với Lệ Đình Tuấn.

Ai ngờ, lại để anh gặp Kiều Phương Hạ dưới lầu.

“Vậy thì làm sao chứ? Bây giờ nhất định là anh ấy đang gấp gáp đi tìm Kiều Phương Hạ.” Trong giọng điệu của cô ta có chút cáu kỉnh.

Thậm chí bởi vì tối nay gặp phải Kiều Phương Hạ mà quên mất tặng quà cho cô ta.

Cho nên có cái gì phải vui mừng chứ?
Cho dù là viên kim cương cao cấp giá hàng chục tỷ đồng, nhận rồi, nhưng đối với cô ta còn nhục hơn bị tát vào mắt mấy cái.


Một tiếng sau, khách sạn.

Lệ Đình Tuấn bế Đình Trung đã ngủ say nhìn căn phòng phía trước trống rỗng, không khỏi nhíu mày.

“Tôi chỉ xuống nhà xe lấy thuốc giải, người đã mất rồi.” Bác sĩ gia đình ở bên cạnh bất lực nhún vai.

“Máy giám sát thì sao?” Lệ Đình Tuấn thấp giọng hỏi.

“Đoạn giám sát khi cô ta mất tích, bị hack rồi, không tra ra được cái gì cả.” Vệ sĩ bên cạnh run rẩy trả lời.

“Một đống phế vật.”
Một người sống lớn như vậy, không thể cứ biến mất như thế được.

Anh đột nhiên nghĩ đến, vừa rồi khi Kiều Phương Hạ xảy ra chuyện đã gọi điện thoại cầu cứu một người.

Rất rõ ràng, là người đó đã cứu cô đi.

Anh ngược lại muốn biết, rốt cuộc là ai giúp đỡ sau lưng cô.


Khí tức toàn thân anh thấp đến đáng sợ, bế Đình Trung, quay người đi xuống tầng, một nhóm người đi theo sau không dám nói một tiếng nào.

Vừa lên xe, Vô Nhật Huy ngồi ở ghế trước quay đầu nhìn Lệ Đình Tuấn, dáng vẻ muốn nói lại thôi.

“Nói.” Lệ Đình Tuấn nhíu mày, không kiên nhẫn nói.

“Cậu hai, tra ra rồi.”
“Thao tác quỹ đạo đột nhập vào tòa nhà trung tâm giống với mã số của một hacker hàng đầu nước ngoài tên là “Chu Tước”, tám chín phần chính là người đó.”
“Tìm người đó.”
Lệ Đình Tuấn suy nghĩ mấy giây: “Ra giá gấp mười lần.”
Hệ thống tường lửa của tòa nhà trung tâm WL sử dụng công nghệ tiên tiến nhất thế giới, chưa từng có trình tự nào thành công vượt qua, tuy nhiên người tên “Chu Tước này, lại dùng thời gian mấy phút đồng hồ, làm đen hệ thống điện của bọn họ, khiến tường lửa xuất hiện lỗ hổng.

Nếu như đối thủ đã thuê Chu Tước, dùng thủ đoạn bẩn thỉu như vậy, vậy anh phải tìm được Chu Tước, lấy bạo trị bạo.

Vô Nhật Huy lập tức nhẹ giọng nói: “Còn nữa vừa nhận được tin tức, bây giờ Chu Tước rất có khả năng đang làm giao dịch với “Nghịch Thủy Hàn”, tấm thẻ visa dưới tên anh ta, mười phút trước đã có giao dịch ở chỗ đó.”
Hai mắt Lệ Đình Tuấn khẽ híp lại, thấp giọng nói: “Bây giờ qua đó.”
Nghịch Thủy Hàn là một câu lạc bộ cao cấp nhất ở thành phố Hạ Du, phong nhã, người vào đấy đều là những người giàu có.

Nhưng có rất ít người biết được, chủ nhân thật sự phía sau Nghịch Thủy Hàn chính là ông Mặc người thừa kế nhà họ Mặc, cũng chính là sư phụ Kiều Phương Hạ.

Mười mấy phút trước, Kiều Phương Hạ từ cơn đau đầu nhức óc tỉnh lại.

Người làm ở “Nghịch Thủy Hàn” ở bên cạnh thấy cô tỉnh dậy, thì ngạc nhiên nói: “Cô tỉnh rồi.”
“Tôi đến đây kiểu gì vậy?” Kiều Phương Hạ nhìn xung quanh một vòng, ấn huyệt thái dương nhẹ giọng hỏi..


Bình luận

Truyện đang đọc