TÌNH YÊU CỦA ANH TÔI KHÔNG DÁM NHẬN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Kiều Phương Hạ bò dưới đất, nhìn thấy máu của mình đang dần chảy ra khỏi cơ thể.

Cô đã không còn sức để đứng dậy.

Những người làm thuê của nhà họ Tiêu giống như đang đánh chó, họ đạp lên người cô mấy cái: “Gia đình chúng tôi nhận nuôi cô đã là phước của Kiều Phương Hạ cô rồi! Vậy mà còn không biết tốt xấu, chờ chết đi!”
Kiều Phương Hạ nhắm mắt lại, nhẹ nói: ”…”
Những người đó không nghe rõ Kiều Phương Hạ đang nói gì, hẳn học tiến lại gần: “Cô nói cái gì?”
“Tôi nói, tôi muốn chặt tay chân của anh, vứt cho chó ăn” Kiều Phương Hạ lặp lại một lần nữa.

“Cô!” Người làm vô cùng tức giận, đá mạnh vào Kiều Phương Hạ.


Kiều Phương Hạ nhìn anh ta chăm chăm, không nói lời nào, trong đáy mắt có chút hung dữ.

Chí cần cô có thể sống sót thoát ra, không ai trong số những người ở đây hôm nay có thể trốn được.

“Dù sao người phụ nữ này cũng đã không sạch sẽ, cậu chủ nhìn thấy cô ta cũng không cách nào có thể động vào, vậy chỉ bằng chúng †a giúp cậu chủ xả cơn tức này!” Một vệ sĩ vẫn còn ở trong phòng nhìn Kiều Phương Hạ, mỉm cười thấp giọng nói.

Trong phòng là một khoảng im lặng.

“Ý kiến hay” Có người lên tiếng đồng ý.

Một người có phản ứng, những người còn lại lập tức phụ họa theo: “Dù sao thì nếu như chúng ta không nói, cậu chủ cũng sẽ không biết”
“Cậu chủ có giữ tính mạng cho cô ta hay không còn chưa chắc, hơi đâu quản mấy chuyện nhỏ nhặt này?”

“Cô ta xinh đẹp thế này, nghe nói còn câu dẫn cả hai cha con nhà họ Đường cùng một lúc, còn có cả diễn viên của đoàn làm phim nào đó nữa.

Loại đàn bà khốn kiếp này sinh ra không phải là để cho đàn ông dùng sao?”
“Các cậu nên biết, Kiều Phương Hạ là người đầu tiên mà Lệ Đình Tuấn ngủ cùng.

Người phụ nữ mà Lệ Đình Tuấn đã từng ngủ qua, bây giờ đến lượt chúng ta, dường như cũng không thiệt thòi lắm đâu”
“Vậy thì còn chần chừ gì nữa? Ai là người đầu tiên? Còn lại chúng †a đi ra ngoài hóng gió.”
“On tù xì đi, ai thắng lên đầu tiên”
Kiều Phương Hạ lắng nghe những lời xâm xì bên tai, hít thở sâu vài hơi, nắm lấy chân đàn piano bên cạnh rồi cố gắng từ từ bò lên khỏi mặt đất để ngồi dậy.

Kiều Phương Hạ quan sát mấy người đang đứng chỗ đó, từng người một, cẩn thận nhìn chäm chäm vào mặt bọn họ.


Người đầu tiên này, cô nhất định sẽ khiến anh ta tuyệt tử tuyệt tôn..


Bình luận

Truyện đang đọc