“Chị không biết sao?”
Đường Nguyên Khiết Đan bên cạnh còn ngạc nhiên hơn Kiều Phương: “Chị không biết chuyện Kiều Diệp Ngọc gả cho với Tiêu Hoàng Khải sao, tin tức này ai nấy đều biết, em nghĩ chị có thể đã đoán sai rằng Lệ Đình Tuấn đang trả thù bọn họ!”
Kiều Phương Hạ quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Đường Nguyên Khiết Đan.
Cô ấy không biết gì cả, Lệ Đình Tuấn không cho cô ấy dùng điện thoại di động hay xem tivi.
Điều duy nhất mà bảo vệ có thể giao tiếp hàng ngày với cô ấy là giao đồ ăn và hỏi cô ấy muốn ăn gì.
Không ai nói với cô ấy về những điều này.
Tâm trạng của Kiều Phương Hạ lúc này giống như đang đi trên một con tàu lượn siêu tốc, cảm xúc trầm bổng lên xuống.
“Có thể là chờ lúc chị xuất viện, muốn mang đến cho chị một kinh ngạc chăng?”
“Có lẽ anh ấy muốn đợi sau khi xuất viện sẽ tạo điều bất ngờ cho chị!”
Đường Nguyên Khiết Đan suy nghĩ một lúc, gật đầu nói: “Anh ta nhất định có muộn phiền không lên tiếng được, nhất định là đã có tính toán lo liệu từ trước”
Ngoài cửa phòng bệnh, Tống Vân Lan và Kiều Diệp Ngọc đang chuẩn bị đẩy cửa vào.
Kiều Diệp Ngọc đã nghe hết những gì họ nói vừa rồi.
Kiều Diệp Ngọc lúc này hai tay đặt trên đầu gối, đầu ngón tay bấm mạnh vào da thịt, toàn thân run rẩy không tự chủ được.
Cô ta đã từng nói, làm sao Lệ Đình Tuấn có thế tìm thấy Kiều Phương Hạ nhanh như vậy, hóa ra là do ông cụ đã kể hết ra bí mật.
Đều là cháu gái nhà họ Kiều, dựa vào cái gì mà ông cụ đối xử với Kiều Phương Hạ và cô ta một cách bất công như vậy, lòng bàn tay và mu bàn tay cô đều nắm chặt vào nhau.
Nếu không do ông cụ, Kiều Phương Hạ chắc chắn đã chết rồi, cô ta bây giờ sẽ không còn phiền muộn, lo lắng nữa.
Cũng bởi vì ông cụ mà Kiều Phương Hạ đã thoát chết, còn cô thì bị gãy chân.
Tương lai của cô đều đã bị phá hủy! Cô hơn mười năm nay ngày đêm luyện múa ba lê, từ nay về sau cô không thể thực hiện điệu múa đó nữa.
Tất cả những lỗi lầm này, một nửa là do ông cụ đã gây ra.
Kiều Phương Hạ vừa về tới phòng bệnh liền hỏi mượn y tá một chiếc máy tính bảng, lên mạng lướt tìm tất cả những tin tức mà cô đã bỏ lỡ những ngày qua.
Xem ròng rã một ngày…
Cô biết Lệ Đình Tuấn là người không thích thể hiện bắng miệng, nhưng cô không ngờ những ngày qua anh đã vì cô mà làm nhiều điều như vậy.
Y tá đến đưa cho Kiều Phương Hạ lọ thuốc, Kiều Phương Hạ trả lại máy tính cho y tá, đúng lúc đó Lệ Đình Tuấn bước vào.
Hai người nhìn nhau, ánh mắt khô khan của Lệ Đình Tuấn nhìn vào chiếc máy tính bảng trên tay y tá.
Kiều Phương Hạ cảm thấy chột dạ, cô đã làm chuyện sai và bị anh bắt gặp tại chỗ, cô cúi đầu nhận lỗi.
Y tá nói với Lệ Đình Tuấn vài lời về tình trạng sức khỏe hôm nay của Kiều Phương Hạ, nói rằng khoảng mười ngày nữa cô ấy sẽ được xuất viện.
Lệ Đình Tuấn đứng sang một bên im lặng lắng nghe, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Kiều Phương Hạ.
Đợi đến khi y tá rời đi, Lệ Đình Tuấn liền bước tới, hơi cúi người, giúp Kiều Phương Hạ vén tấm chăn bông vào, nói: “Nếu tình hình sức khỏe hiện tại của em đã tốt hơn, làm những chuyện khác cũng không vấn đề gì”
Kiều Phương Hạ suy nghĩ đột nhiên thay đối, khuôn mặt nhỏ nhẳn không khỏi ửng hồng.
Một lúc sau, cô đột nhiên lên tiếng và nói: “Nếu như những ngón tay này không vô dụng, thì em không phải là một phế nhân!”
“Nói cũng có lý” Lệ Đình Tuấn gật đầu đồng ý.
Vừa dứt lời, anh dơ tay lên cởi cúc áo vest trên người.
“Em không có ý đó, em..”
“Chỉ là cởi một chiếc áo thôi, em nghĩ đi đâu vậy?”
Lệ Đình Tuấn hướng mắt về phía cô thản nhiên hỏi..