TÌNH YÊU CỦA ANH TÔI KHÔNG DÁM NHẬN



Lệ Đình Tuấn khẽ thở dài nói: “Từ khi anh nắm quyền tập đoàn WL, đã đích thân bàn hơn trăm có lẻ dự án.

Trước giờ chưa từng thất thủ.

Cô Kiều nhẫn tâm nhìn anh thua một lần này? Bị cấp dưới chế giễu sao?”
Đàm phán kinh doanh hợp tác với người khác, Lệ Đình Tuấn sẽ làm tất cả những gì có thể.

Điều thứ nhất trong Binh pháp Tôn Tử mà anh học được là binh bất yếm trá, nhưng ai quan tâm đến quá trình anh làm gì để có thể đạt được mục tiêu của mình hay không? Nhưng Kiều Phương Hạ không giống như vậy, anh không nỡ dùng cách quá cứng rắn với cô, cũng không nỡ làm tổn thương cô.

Hơn nữa, cô gái có đầu óc nhanh nhạy này này đã học hư rồi, cứng mềm đều không ăn, thậm chí không quan tâm đến tiền bạc.

Kiều Phương Hạ nhìn anh chằm chằm một hồi, cười híp mắt nhẹ giọng nói: “Cái này còn phải xem biểu hiện của anh Lệ”
“Phải biểu hiện thế nào?” Lệ Đình Tuấn ngừng lại, dịu dàng hỏi cô.

Trong khi cô nói, bàn tay ôm lấy eo Kiều Phương Hạ khẽ nhúc nhích, ngón trỏ và ngón giữa ấm áp xuyên vào trong váy của cô.

Khuôn mặt của Kiều Phương Hạ trở nên hơi nóng, lật tay hất tay anh ra: “Đã nói là hôm nay không được!”

“Đương Nguyên Khiết Đan nói, phụ nữ nói không là có.

Lệ Đình Tuấn nhàn nhạt nhìn cô nói: “Anh nhớ, lúc đó em có vẻ rất đồng ý với cô ấy”.

Đây là điển hình của việc tự đào hố cho chính mình nhảy vào.

Kiều Phương Hạ ngẩn ra, nhìn Lệ Đình Tuấn cúi đầu hôn mình, không nhịn được nhíu mày: “Nhưng hôm nay..” Vừa mới nói được một nửa, Lệ Đình Tuấn đã chặn mỗi cô.

Kiều Phương Hạ sợ đến vô thức vươn tay chắn giữa hai người, không cho anh dính vào quá gần.

Lệ Đình Tuấn chỉ hôn cô vài cái, sau đó buông cô ra, trầm thấp cười nói: “Được rồi, em lên nghỉ ngơi đi”
Khẩu vị anh còn chưa nặng đến mức ấy.

Còn chưa kể đến thân thể thể Kiều Phương Hạ đang không thoải mái.

Kiều Phương Hạ lại sững sờ: “Vậy anh…”
“Nếu thực sự không nỡ để anh bị cấp dưới chế giễu, cuối năm anh sẽ sắp xếp một sự kiện.


Em tham gia cùng anh, không cho phép hối hận.

Mấy ngày này, em cứ nghỉ ngơi thật tốt.” Khuôn mặt Lệ Đình Tuấn vẫn như thường trả lời.

Khi Kiều Phương Hạ trở lại tầng trên, càng nghĩ cô càng cảm thấy không đúng.

Vậy là Lệ Đình Tuấn đã lợi dụng sự đồng cảm của mình để đơn phương quyết định rằng cô sẽ giúp anh?
Tên gian thương này!
Ở dưới lầu, Lệ Đình Tuấn lại nhìn số đang gọi tới, giữa lông mày thoáng hiện lên một chút khó chịu.

“Có rắm mau thả.” Anh nhấc máy, lạnh lùng trả lời.

“Giám đốc Đường bảo tôi nói cho anh biết cô Tô và Thiên Hoàng đã chấm dứt hợp đồng!” Trong điện thoại, thư ký thận trọng nói với anh.

Lệ Đình Tuấn im lặng vài giây rồi hỏi lại: “Bây giờ cô ta đang ở đâu?”
“Gọi điện cho giám đốc Đường thông báo việc chấm dứt hợp đồng, sau đó liền tắt máy” Thư ký lập tức trả lời: “Giám đốc Đường đã cử người đến nhà cô ta tìm.

Nhưng không thấy, vì vậy mới bảo tôi thông báo cho anh một tiếng.

Để tránh xảy ra sai sót gì đều đổ hết lên đầu Thiên Hoàng..


Bình luận

Truyện đang đọc