TÌNH YÊU CỦA ANH TÔI KHÔNG DÁM NHẬN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Ông cụ nhà họ Lệ nói xong, quát quản gia Lệ và Vô Nhật Huy đang chờ bên ngoài cửa: “Truyền lợi cho tôi! Từ hôm nay, không ai được phép nhắc đến Kiều Phương Hạ trước mặt Lệ Đình Trung! Coi như cô ta đã chết rồi! Nhà họ Lệ không gánh nổi cái người này!”
Lệ Đình Tuấn nghe vậy bỗng nhiên thấp giọng cười nhạo vài tiếng.

Ông cụ nhà họ Lệ không khỏi nhíu mày: "Con cười cái gì? Chẳng lẽ ông nói không đúng sao?”
Lệ Đình Tuấn thở dài, thả chai nước khoáng trong tay xuống, đưa mắt nhìn ông cụ nhà họ Lệ, ánh mắt thêm vài phần lạnh lùng tàn ác.
“Mấy năm nay ông dung túng cho bên ngoài đồn đãi về chuyện Đình Trung sinh ra, hướng dư luận về phía Tô Minh Nguyệt, cũng không cho phép người nhà họ Lệ nhắc đến tên của Kiều Phương Hạ.

Chẳng phải là không muốn người bên ngoài biết được Đình Trung là do Kiều Phương Hạ sinh ra hay sao?”
“Thực sự ông đã làm được vô cùng hoàn hảo” “Nhưng hi vọng ông có thể tiếp tục cố gắng hơn.” “Con.." Sắc mặt ông cụ nhà họ Lệ lập tức tái xanh.

Lệ Đình Tuấn không đợi ông cụ nói xong, nhàn nhạt nói: “Con rất mệt, ngày mai còn phải ra nước ngoài họp, con muốn nghỉ ngơi.

Đã gần chín giờ rồi, đến lúc Đình Trung đi ngủ rồi, ông cứ tự nhiên nhé”.
Nói xong, cầm lấy ảnh chụp trên bàn, hung hăng xé thành hai nửa, trực tiếp ném vào thùng rác trong phòng bếp.
Anh coi ông cụ nhà họ Lệ như không tồn tại, xoay người mở cửa, ôm Đình Trung ở dưới đất đi lên lầu, để lại một lưng cho bên dưới.
Kiều Phương Hạ chỉ uống hai ly rượu đỏ với người nhà họ Đường.
Tửu lượng của cô không tốt, rượu đỏ tại thầm chậm, lúc đi ra khỏi nhà họ Đường đầu cô có chút choáng váng.
Đường Tiêu đích thân tiễn cô tới cửa, nói nhỏ: “Đường Minh Kỷ đi ra từ gara, nó sẽ đưa cô về”
“Theo tôi, sau này cô cứ đến sống ở nhà họ Đường, thuận tiện và an toàn hơn so với chung cư của cô nhiều”
“Không cần đầu chú” Kiều Phương Hạ quay đầu nhìn Đường Tiêu cười, thật ra cô hiểu ý của Đường Tiêu, ông muốn gán ghép cô với Đường Minh Kỷ.

Nhưng không thể, cô không có chút ý tứ gì với Đường Minh Kỷ.
“Nếu các bạn gái của Đường Minh Kỷ biết chuyện, tất cả các cô gái nhỏ đó sẽ rất đau lòng” Cô tiếp tục nói đùa.
Như vậy chẳng phải tốt sao? Để cho thằng nhãi Đường Minh Kỷ này kiềm chế lại, tập trung cho gia đình.

và sự nghiệp còn tốt hơn!” Đường Tiêu nghiêm mặt đáp.
Kiều Phương Hạ bất lực.
“Ba chỉ muốn có một đứa con dâu để cung cấp lợi ích miễn phí cho ba thôi! Muốn lấy lại cổ phần công ty đã cho cô ấy lúc trước cũng không cần vất vả như vậy chứ?” Đúng lúc Đường Minh Kỷ đi từ trong gara ra, nghe được những lời Đường Tiêu nói liền cau mày.
“Hơn nữa chẳng phải lúc trước ba cũng vậy? Không biết xấu hổ mà đi nói con, trên không nghiêm, dưới tất loạn thôi.”
“Đồ láo toét này!” Đường Tiêu liếc nhìn Đường Minh Kỷ, ánh mắt sắc như dao.

.


Bình luận

Truyện đang đọc