“Hợp đồng ở trên bàn, sáng mai ký" Hơi thở nóng của anh phả lướt qua trán cô, gần trong gang tấc.
Cơ thể Kiều Phương Hạ bỗng đứng đờ, mở to mắt.
Tay Lê Đình Tuấn luồn vào trong áo, nhẹ nhàng vuốt ve cô, động tác của anh không vội vàng cũng không chậm.
rãi.
Anh cúi đầu hôn lên bờ xương quai xanh bị lộ sau cổ áo ngủ của cô, Kiều Phương Hạ sợ nhất là chạm vào gáy anh.
Khoảnh khắc môi anh tiến gần, cô không chịu được mà run rẩy, vô thứ cắn môi.
Tay anh giữ sau tại cô, buộc cô phải hướng vào mặt anh, những nụ hôn không ngừng chạm xuống, từ từ hôn vào môi cô,
Kiều Phương Hạ đang cắn môi, khi môi anh chạm vào cô, cô đột nhiên nhẹ nhàng hỏi: “Lệ Đình Tuấn, anh nghĩ nếu ông cụ biết thì sẽ thế nào?”
Lệ Đình Tuấn ngừng lại, bốn mắt nhìn nhau.
Kiều Phương Hạ thở dài, tiếp tục cắn môi nói: “Tôi nói rồi, bao nhiêu tiền tôi cũng có thể tìm cách trả lại cho anh.
Nhưng không phải là dùng cách này”
Cô thấy hôm nay cô phải nói rõ cho anh biết, anh có Tô Minh Nguyệt, có Kiều Diệp Ngọc và còn một đứa con trai.
Cô không rõ giữa bọn họ có chuyện gì, nhưng cô không muốn rơi vào vũng bùn này, cô trở về đơn giản chỉ vì căn bệnh ung thư của ông cụ Kiều.
Đọc truyện tại # TRÙMTRUY ỆN. #
"An Phương Diệp đã phá vỡ nửa cuộc đời trước của chúng ta, phá vỡ nhà họ Lệ, nhưng chúng ta không thể vì lỗi sai của bà ta mà tiếp tục sai nữa, tiếp tục phá hủy cuộc đời anh”.
“Hơn nữa, dù tôi có lấy người đàn ông khác thì không bằng lấy Tiêu Hoàng Khải, ít nhất thì anh ta có thể cho tôi danh phận là một người vợ, mối quan hệ bình đẳng giữa tôi và người đó”.
Cô và Lê Đình Tuấn chưa bao bình đẳng cả, sau khi An Phương Diệp gây ra chuyện kia, khoảng cách giữa bọn | họ đã càng ngày càng khó vượt qua rồi.
Cả nhà họ Lệ đều hận cố, dù cô không ghét bỏ hổ thẹn gì bọn họ, nhưng chỉ cần muốn gặp Đình Trung, cô lại nghĩ đến đứa con trai của cô bà Lê Đình Tuấn, không suy nghĩ được gì.
"Anh và tôi đã đến bước này rồi, ở bên nhau chỉ hành hạ nhau mà thôi.” Cô tiếp tục nói với anh.
Cô còn chưa nói xong, Lê Đình Tuấn đã lạnh lùng lên tiếng: “Vậy thì cứ hành hạ nhau đi.”
"Kiều Phương Hạ, tôi cũng nói rồi, mạng của cô là do tôi nắm giữ.
Cô nợ tôi, cả đời này không thể nào xóa nhòa được!”.
| "Nếu để tôi phát hiện ra Đường Minh Kỷ đến đây lần nào nữa, tôi sẽ khiến cho công ty giải trí Thiên Hoàng ở thành phố Hạ Du phải mất tất cả"
Một lần theo dõi tín hiệu của Chu Tước vào buổi đêm, ít người vào toà nhà này, anh phát hiện Đường Minh Kỷ hơn mười giờ tối đang ở đây, mười một giờ anh ta mới rời đi.
Đình Trung đang ở đây nên bọn họ mới dám gặp nhau công khai.
“Anh.” Kiều Phương Hạ khẽ nhíu mày.
Nghĩ đến Đường Minh Kỷ, Lê Đình Tuấn lại càng buồn bực, anh nhẹ nhàng buông Kiều Phương Hạ ra, đắp chăn lên người cô, đi ra sô pha ở phòng khách ngủ.
Kiểu Phương Hạ nhìn anh đi, một lúc lâu cô mới xoay người, ôm Đình Trung bị Lê Đình Tuấn ôm ra xa lại gần rồi ngủ.
Nhưng dù cô nhắm mắt vẫn không tài nào ngủ được.
Buổi sáng cô mơ hồ nghe thấy tiếng Lê Đình Tuấn ôm Đình Trung vào phòng vệ sinh lâu rửa, cô cố gắng kìm lại cơn buồn ngủ, Lê Đình Tuấn và Đình Trung đã đi rồi.
Cô đứng dậy bước ra phòng khách, trên bàn đặt một đĩa sandwich và hai bản hợp đồng.
Cô cầm lên xem, hợp đồng bản sao, có hai trang giấy, nội dung ghi rất đơn giản rõ ràng, cô chỉ cần ở cạnh anh một năm.
Một năm này, cho dù anh có yêu cầu cô cũng phải làm theo.
Sau một năm, mọi chuyện quá khứ sẽ bị xóa sạch, không ai nợ ai.
Chỗ kí tên, ba nét chữ bay bổng, Lê Đình Tuấn đã ký lên.
Kiều Phương Hạ nhìn chằm chằm vào bốn chữ sẽ bị xóa sạch, có cân nhắc một lúc lâu, cầm bút trên bàn lên ký tên của mình vào..