“Pinocchio sao chép lại của Walla, tin tức đó các người chẳng lẽ chưa từng thấy? Chẳng qua là Walla tính tình tốt, không muốn so đo cho nên không làm lớn chuyện thôi” Tô Minh Nguyệt càng nói, trên mặt càng tủi thân.
“Tôi xem như là bạn của Walla.
Hôm nay quả thực nhìn không đặng.
Tôi không thế cho phép người ngoài chê linh cảm của ông ấy như vậy!”
Kiều Phương Hạ nhìn thẳng vào Tô Minh Nguyệt, càng nghe càng cảm thấy buồn cười.
Cô xoay người đi đến bên cạnh Tô Minh Nguyệt.
“Cô có biết, Pinocchio là nhà thiết kế nữ duy nhất trong nhiều năm qua giành được giải thưởng cao nhất trong cuộc thi thiết kế quốc tế hay không?”
“Cũng bởi vì nhận được giải thưởng, cô ấy là nhà thiết kế trẻ tuổi nhất được mời đi làm giám khảo vào năm nay! Walla là gì? Walla có tư cách làm giám khảo không?” Từng câu từng chữ của Kiều Phương Hạ nói năng rất có khí phách!
Vốn Kiều Phương Hạ cũng không muốn nhiều lời, nhưng hôm nay cô không thể không phân định với Tô Minh Nguyệt xem rốt cuộc là ai không biết xấu hổi “Chẳng lẽ có thể làm giám khảo thì có thể đại diện cho nhân phẩm và tài hoa cũng cao như vậy à?” Tô Minh Nguyệt cười lạnh một cái, hỏi ngược lại.
“Hơn nữa, năm nay tôi cũng dự hoạt động, sao lại không thấy Pinocchio xuất hiện? Ngược lại, Walla tham dự hoạt động trực tiếp lên trang bìa thời báo kinh tế!”
Cô ta vừa dứt lời, Kiều Phương Hạ gật đầu trả lời: “Đúng, cô nói rất đúng.
Cái gã Walla này bởi vì nhân phẩm không tốt nên già đầu như: vậy rồi cũng không được làm giám khảo!”
Đáy mắt cô nhìn Tô Minh Nguyệt tràn đầy vẻ giêu cợt: “Không bằng để tôi nói cho cô hay vì sao phong cách trong tác phẩm này của Walla và Pinocchio lại tương đồng như thế nhưng không có lên tin tức nhé.”
“Bởi vì Walla mới là người sao chép!”
“Pinocchio tôn trọng Walla là tiền bối lớn hơn cô ấy hai mươi mấy: tuổi, hơn nữa còn là lần đầu phạm phải cho nên không kiện ông ta ra tòa cũng không truy cứu! Hơn nữa, lúc ấy Walla đuối lý nói bản thiết kế này chẳng qua là ông ta luyện bút, tuyệt đối không đem đi tham dự thi tài tranh giải cho nên chuyện này mới không giải quyết được gì!”
Tô Minh Nguyệt không biết Kiều Phương Hạ từ đâu mà có được nhiều tin tức nội tình như vậy.
Nhưng mà trong lòng cô ta hiểu rõ mỗi một câu nói của Kiều Phương Hạ đều là sự thật.
Đối mặt với Kiều Phương Hạ hùng hổ dọa người như vậy, cô ta úp úp mở mở, nhất thời không nói được lời nào phản bác Kiều Phương Hạ.
Kiều Phương Hạ cũng không cho Tô Minh Nguyệt cơ hội phản bác, tiếp tục trầm giọng nói: “Cô hỏi tại sao Pinocchio không đi tham dự hoạt động năm nay? Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì cô ấy khiêm tốn, không đồng ý tham dự thôi”
“Nhưng mà chỗ ngồi giám khảo năm nay vẫn để chừa cho cô ấy một chỗ, đặt tên của Pinocchio! Mắt cô mù, không có nghĩa mắt người khác cũng bị mùi”
“Tôi nhắc lại cho cô một câu! Bản thiết kế này của Pinocchio đã được nước Bạch Vân tốn nhiều tiền mua bản quyền.
Hơn nữa, sân vận động mới ở nước Bạch Vân đã đang được tiến hành xây dựng theo bản vẽ.
Nếu Chính phủ của bọn họ truy cứu, cô không chỉ bồi thường phí bản quyền thôi đâu!”
Sắc mặt của Tô Minh Nguyệt trong nháy mắt trở nên u ám.
Cô ta không biết tác phẩm này của Pinocchio đã bị người ta mua bản quyền!
Cô ta sửng sốt mấy giây, tức giận trả lời: “Cô cũng không phải là Pinocchio? Ai biết là cô ăn nói bừa bãi hay là…”
“Vừa hay” Kiều Phương Hạ không chờ cô ta nói xong, khóe miệng cô nhếch lên, trả lời: “Vận khí của cô không tốt, tôi chính là Pinocchio đây”.