TÌNH YÊU CỦA ANH TÔI KHÔNG DÁM NHẬN



Lúc đi tới, Đình Trung đang dắt theo Mạn Phi chơi máy bay không người lái trong sân nhà.

Ở đằng xa, Kiều Phương Hạ còn chưa kịp xuống xe, Đình Trung nghe thấy tiếng của xe liền chạy qua, nhìn thấy Kiều Phương Hạ rồi, sửng sốt vài giây, lập tức bỏ đồ xuống vui vẻ bổ nhào vào trong lòng ngực của Kiều Phương Hạ.

Trên tay Kiều Phương Hạ cầm hai hộp cua lông, ôm lấy Đình Trung, suýt nữa bị cậu bé làm cho ngã lăn ra đất.

“Mợ Mai Hoàng và cậu cũng tới rồi.” Đình Trung cười hi hi ôm lấy cổ của Kiều Phương Hạ.

Triều Mai Hoàng đến trước chào hỏi, nhưng Kiều
Phương Hạ mới tới chứ chưa chào hỏi, Đình Trung vui quá không biết phải làm thế nào cho phải.

“Vậy hả?” Kiều Phương Hạ hơi hơi nhướng mày.

“Thành Đô tới chưa?”
“Ông cố nói năm nay cậu Thành Đô không về.” Đình

Trung suy nghĩ một chút, trả lời.

“Cậu và mợ cãi nhau rồi à?” Kiều Phương Hạ nhẹ giọng hỏi cậu bé.

Phó Thành Đô vốn là nói năm nay năm ngoái sẽ chuyển hồ sơ về nước, cô nếu như nhớ không lầm, Lệ Đình
Tuấn đã từng nói một lần trước mặt cô.

Suy ra sau này, có thể là hai vợ chồng hai người họ cãi nhau rồi.

“Không biết nữa ạ” Đình Trung thật thà lắc đầu trả lời: “Nhưng mà lúc mợ Mai Hoàng tới, ánh mắt màu đỏ giống như mắt thỏ vậy.

Kiều Phương Hạ cười cười, nhìn Đình Trung nói: “Con đoán xem mẹ đem tới cho con cái gì nè?”
Đình Trung nhìn bao bì màu nâu tinh xảo, chiếc hộp làm bằng da, lắc lắc đầu trả lời: “Đoán không được ạ.

Kiều Phương Hạ đặt cái hộp trên cái bàn trong vườn, nói: “Ngoan, mẹ đi xem mợ của con trước đã, con với Mạn Phi tự chơi một lát nhé”

Kiều Phương Hạ đi vào cổng chính, nhìn thấy cửa phòng sách đang đóng, nghe thấy tiếng của Phó Viễn Hạo ở bên trong truyền ra, đoán là Triều Mai Hoàng đang ở trong phòng sách cùng với Phó Viễn Hạo nói chuyện.

Cô tiến tới, nhẹ nhàng gõ cánh cửa.

“Vào đi.” Mấy giây sau, bên trong có tiếng trả lời của Phó Viễn Hạo.

Lúc Kiều Phương Hạ đi vào, nhìn thấy Triều Mai Hoàng nhanh như bay lau nước mắt đi.

Triều Mai Hoàng quay đầu lại nhìn Kiều Phương Hạ vừa tới, lập tức liền nhìn cô cười cười: “Chị dâu.”
“Ông ngoại.” Kiều Phương Hạ trước tiên chào Phó Viễn Hạo một tiếng, rồi nhìn về hướng của Triều Mai Hoàng.

“Anh Tuấn nửa đêm từ thành phố bên cạnh mang về cua lông tươi sống, con mang tới đây để mọi người cùng nếm thử hương vị, đúng lúc Triều Mai Hoàng cũng ở đây, có lộc ăn rồi.”
“Vậy thì cùng nhau ở đây ăn rồi hằng đi đi!” Phó Viễn Hạo nhìn Triều Mai Hoàng nhẹ giọng nói.

“Dạ” Triều Mai Hoàng gật gật đầu.

Trong phòng sách im lặng một hồi, Kiều Phương Hạ đóng cửa phòng lại, nhẹ giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
Triều Mai Hoàng hốc mắt đỏ rực, hơi hơi cúi đầu xuống giọng nói bướng bỉnh trở lại: “Cũng không có gì, anh ta đã thích một phóng viên ở chiến trường rồi”
“Em và Thành Đô vốn là gặp thì ít mà xa thì nhiều, anh ta nếu như thật sự thích người khác, vậy thì em tác thành cho anh ta vậy, dù sao cũng chưa có kết hôn, chia tay cũng không phải chuyện khó gì”.


Bình luận

Truyện đang đọc