Nhưng vì công tác phối hợp với Lục Đình Nam, Kiều Phương Hạ vẫn cầm lấy tài liệu xem qua vài lần.
Lục Đình Nam: “Khi nào mà cô phát hiện có thứ không đúng?”
Kiều Diệp Ngọc: “Đình Tuấn hẹn tôi gặp lúc tám giờ tối, nói tới phòng bệnh thăm tôi, tôi chỉ đang đợi anh ấy, đợi đến gần mười giờ, điện cho anh ấy anh ấy cũng không nghe, tôi cảm thấy có vấn đề.”
Lục Đình Nam: “Phiền có khi làm biên bản đừng thêm cảm xúc cá nhân của mình vào, càng khiến
chúng tôi khó phá án hơn, xin hãy nói thật.”
Kiều Diệp Ngọc: “Những gì tôi nói là sự thật! Tôi đã đợi đến mười giờ, trong lòng thật sự rất lo lắng, nên mới gọi điện cho Vô Nhật Huy, Vô Nhật Huy nói Đình Tuấn hình như đang ở ga ra, tôi không yên tâm, nên bảo anh ta đưa tôi tới gara xem thử”
“Khi chúng tôi chuẩn bị đi xuống thì phát hiện toàn bộ khu nội trú tối om.
Vô Nhật Huy lập tức sắp xếp người đến sửa chữa.
Tôi nói nhà xe chắc chắn đã xảy ra chuyện rồi, nên quyết định đi xuống, Vô Nhật Huy không còn cách nào đành dẫn theo tôi, sau đó xuống dưới thì nghe thấy nhà xe có tiếng súng.
Lục Đình Nam: “Là cô bắn sao?”
Kiều Diệp Ngọc: “Tôi … không có
Lục Đình Nam: “Chắc chứ?”
Kiều Diệp Ngọc: “Lúc đó trong lòng tôi chỉ nghĩ đến sự an toàn của Đình Tuấn.
Tôi thực sự không nhớ là có hay không, tôi lập tức lao tới, muốn bảo vệ cho Đình Tuấn.
Các anh đừng ép tôi như thế, tôi thật sự không nhớ ra nổi.”
Kiều Phương Hạ không định xem tiếp nữa, kinh tởm, nên đóng cuốn tập lại.
“Xem xong rồi sao?” Lục Đình Nam lại nhìn cô một cái, trầm giọng hỏi.
“Gần như vậy” Kiều Phương Hạ chỉ nhẹ nhàng đáp lại.
Lục Đình Nam dừng một lát, trầm giọng nói: “Thực ra, lời khai của Kiều Diệp Ngọc có thể không đúng với những gì đã xảy ra lúc đó.
Tôi nghĩ cô ta đã che giấu rất nhiều.
Hình như cô ấy đang nói dối.
Sao có thể?” Kiều Phương Hạ sững sờ, nhướng mắt nhìn Lục Đình Nam.
“Cô ta hoàn toàn có động cơ và lập trường để thuê người thực hiện vở kịch này, không phải sao?” Lục Đình Nam nhìn Kiều Phương Hạ qua gương chiếu hậu: “Nếu cô ta làm vậy, tính chất của sự việc này sẽ càng tệ hại hơn, cô ta sẽ ngồi tù.”
Kiều Phương Hạ nhìn chăm chăm Lục Đình Nam, im lặng một lúc.
Lục Đình Nam nói một hồi, nói trúng những gì trong lòng cô, mấy ngày nay cô cũng đang nghĩ, có phải là Kiều Diệp Ngọc thuê người diễn vở kịch này hay không, sao có thể trùng hợp như thế chứ?
“Các anh không có bằng chứng” Một lúc, cô thì thào đáp lại.
Lục Đình Nam gật đầu.
Vài giây sau, anh ấy tiếp tục nói: “Sau đó, Đình Tuấn tới, tôi không lấy lời khai nữa, nhưng cô ta lại nói trước mặt Đình Tuấn là cô ta bất đắc dĩ mới nổ súng, bởi vì muốn cứu anh ta, cho nên mới giết hại người.
Tôi từng tới hiện trường kiểm tra, cô có thể lật đến trang cuối cùng xem thử bức hình tôi vẽ.”
Kiều Phương Hạ chỉ hơi nhíu mày, rồi lật cuốn sổ đến trang cuối cùng.
Lục Đình Nam đã đánh dấu tất cả các vị trí của tám kẻ tấn công.
Hai trong số họ ở một góc đặc biệt xa.
Lục Đình Nam khoanh tròn chúng và đặt một dấu hỏi chấm..