TÌNH YÊU CỦA ANH TÔI KHÔNG DÁM NHẬN



Kiều Diệp Ngọc không nhịn được, bật cười: “Tôi đây cũng rất muốn biết, anh ấy có dám giết tôi không?”
Xem ra là Kiều Phương Hạ đã xảy ra chuyện?
Cô ta ước Kiều Phương Hạ xảy ra chuyện mới tốt, chết đi mới tốt.

Dứt lời, nhẹ nhàng ngắt điện thoại.

Lệ Đình Tuấn gọi người đi làm thủ tục xuất viện giúp Kiều Diệp Ngọc, thấy Kiều Diệp Ngọc nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại mình để trên bàn, lập tức cầm điện thoại bỏ vào trong túi.

“Chuẩn bị đi rồi.” Anh không chút thay đổi thấp giọng nói với Kiều Diệp Ngọc.

“Ừm.” Kiều Diệp Ngọc ngoan ngoãn gật đầu trả lời.

“Đợi chút nữa đưa cô trở về nhà họ Kiều.

Lệ Đình Tuấn tiếp tục lạnh lùng nói.

Kiều Diệp Ngọc hơi sửng sốt.


“Ông cụ đã đem thủ tục thoả thuận ly hôn của cô và Tiêu Hoàng Khải, đưa vào nhà tù rồi.” Lệ Đình Tuấn tiếp tục nói.

“Đình Tuấn.

Trong lòng Kiều Diệp Ngọc kích động, bỗng chốc ôm chặt một cái cánh tay của Lệ Đình Tuấn, nhẹ giọng hỏi: “Trong tim anh vẫn còn có em, có đúng không?”
Lệ Đình Tuấn buông mắt, nhìn dáng vẻ kích động của Kiều Diệp Ngọc đến hai má ửng hồng, dưới đáy mắt xoẹt qua một tia châm biếm,
Mấy giây sau, rất bình tĩnh rút cánh tay từ trong tay của cô ta ra, thấp giọng nói: “Cô hình như uống say rồi.”
“Cho dù là say thì cũng không nên nói ra những lời không có chừng mực như thế này.”
Anh sớm đã nói rõ ràng rành mạch với Kiều Diệp Ngọc rồi, đối với cô ta chỉ có một chút tình cảm anh trai và em gái mà thôi, chứ không có tình cảm nam nữ.

Cho dù lần này Kiều Phương Hạ thật sự sai, cần anh chuộc tội thay cô, dọn dẹp mớ hỗn độn giúp cô.

Đây là hai chuyện khác nhau.

“Em..

Kiều Diệp Ngọc giật mình.


Lời còn chưa nói ra, Lệ Đình Tuấn đã nâng tay bóp lấy cái cổ mảnh khảnh của cô ta, hơi cúi đầu, đến gần cô ta, thấp giọng nói: “Nếu không phải vì để cưới Phương Hạ, cô cảm thấy tôi sẽ tha cho cô sao?”
Anh hận không thể bẻ gãy cái cổ của người phụ nữ này xuống ngay lập tức.

Nhưng vì để có thể khiến Phương Hạ gả cho anh mà không hề có gánh nặng nào trong lòng, anh không thể không làm ra một số chuyện nhượng bộ Lệ Kiến Đình.

Kế hoạch tạm thời mà thôi.

Những lời hứa hẹn của anh với Lệ Kiến Đình, chẳng qua chỉ là vài câu nói mà thôi.

Anh ở trên thương trường từ trước đến này chưa từng làm việc dựa theo quy tắc, dựa vào cái gì, anh phải làm từng cái một với người phụ nữ anh không quan tâm chứ?
Đợi đến khi Kiều Phương Hạ vào cửa nhà anh, thì anh sẽ tính toán nợ nần rõ ràng với Kiều Diệp Ngọc, từng chút từng chút một.

“Đình Tuấn! Cháu đang làm cái gì đấy?” Ngoài cửa, đột nhiên truyền đến giọng nói của Lệ Kiến Đình.

Lệ Đình Tuấn lập tức làm như không có chuyện gì buông tay ra, thấp giọng nói: “Không cái gì, nói muốn đưa cô ta về nhà.

Lưng anh đối diện với Lệ Kiến Đình, Lệ Kiến Đình không nhìn rõ anh làm cái gì với Kiều Diệp Ngọc, cho rằng vừa nãy Lệ Đình Tuấn chỉ là làm ra một số động tác uy hiếp.

Kiều Diệp Ngọc thấy Lệ Kiến Đình vào, muốn nói cái gì, thế nhưng nhìn ánh mắt u ám của Lê Đình Tuấn nhìn chăm chăm vào mình, vẫn là nuốt lời muốn nói vào trong bụng.

Lệ Kiến Đình nhìn về phía Kiều Diệp Ngọc mấy lần, nhìn thấy cô ta không có dáng vẻ gì khác thường, thì cũng không hỏi nhiều, chỉ là đưa tờ giấy xuất viện vào tay Kiều Diệp Ngọc, hiền từ nói: “Diệp Ngọc à, cháu đã sắp hai tháng không về nhà rồi, để Đình Tuấn đưa cháu về nhà họ Kiều nghỉ ngơi mấy ngày trước đã.

“Vâng.” Kiều Diệp Ngọc bình tĩnh gật gật đầu với Lệ Kiến Đình..


Bình luận

Truyện đang đọc