Mỗi lần Kiều Phương Hạ đi đến trường học hầu như đều tự đi bằng xe buýt, An Phương Diệp muốn cô hiểu chuyện hơn, không được suốt ngày cứ làm phiền đến tài xế nhà họ Lệ, vì vậy hiếm khi cô ngồi xe ô tô tới trường.
Hơn nữa, việc Lệ Đình Tuấn tự mình lái xe còn hiếm có hơn, cũng không biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì.
“Đây chính là anh trai của cậu à? Anh ấy thực sự rất đẹp trai! Thậm chí ở trên tỉ vi tớ còn chưa từng nhìn thấy người đàn ông nào đẹp trai đến như vậy nữa!” Yên Mộc Như tỏ vẻ phấn khích.
“Phải không? Tớ đã từng nói với cậu là anh ấy rất đẹp trai rồi mà.”.
Truyện Lịch Sử
Kiều Phương Hạ nói phụ họa theo.
“Vừa rồi bọn họ còn nói nếu sau này còn cơ hội gặp lại, nhất định phải xin bằng được số điện thoại của anh ấy!” Yên Mộc Như tiếp tục hào hứng trả lời.
Ngập ngừng một chút, cô ta lại nói: “Nhưng bây giờ thì tốt quá rồi, anh ấy là anh trai của cậu, trực tiếp xin cậu số điện thoại của anh ấy là được rồi!”
Kiều Phương Hạ và Yên Mộc Như đưa mắt nhìn nhau.
“Không được sao?” Yên Mộc Như thấy vẻ mặt của Kiều Phương Hạ có gì đó sai sai, bèn hỏi cô.
“Có thể anh ấy sẽ đánh chết tớ đấy” Kiều Phương Hạ suy nghĩ một lúc rồi nghiêm túc trả lời: “Anh trai tớ là người vô cùng nghiêm túc, bình thường anh ấy cũng yêu cầu tớ rất nghiêm khắc, tớ không dám đâu”
Điều mà Kiều Phương Hạ nói đều là sự thật, ngày thường Lệ Đình Tuấn chẳng cười chẳng nói, khi nói chuyện không vừa ý với anh, anh sẽ dùng ánh mặt sắc lẹm liếc nhìn cô khiến cô cảm thấy sợ sệt.
Nếu anh biết cô đưa số thoại riêng của anh cho một đám con gái còn nhỏ tuổi, khi trở về nhà có lẽ cô thật sự sẽ bị phạt quỳ gối, hay đánh cô cũng không phải là điều không thể.
“Nhỏ mọn…” Yên Mộc Như không khỏi cau mày lẩm bẩm.
Kiều Phương Hạ có thể nhận ra là Yên Mộc Như đang tức giận, định nói gì đó nhẹ nhàng để xoa dịu bầu không khí căng thẳng này, thì Yên Mộc Như đã bỏ đi mà không hề quay đầu nhìn lại.
Đây là lần đầu tiên Yên Mộc Như tức giận bỏ đi mà không nói thêm một lời nào với cô như vậy.
Kiều Phương Hạ vốn dĩ muốn nói hay là đợi cô quay về rồi hỏi ý kiến của Lệ Đình Tuấn cái đã, nếu anh đồng ý thì cô sẽ cho.
€ô nhìn bóng lưng của Yên Mộc Như đã đi xa, một lúc lâu sau mới chán nản đi về phía lớp học của mình.
“Thành tích học tập của Yên Mộc Như không được tốt lắm, khi phân ban vào lớp tự nhiên hay xã hội, cô ta đã chọn lớp xã hội, còn Kiều Phương Hạ chọn lớp tự nhiên, vì vậy hai người không học cùng một lớp nữa.
Trong suốt cả ngày, Kiều Phương Hạ bắt gặp Yên Mộc Như ba lần khi đi trên đường và ở nhà ăn, Yên Mộc Như coi như không hề có một người như cô tồn tại trên đời vậy, không thèm nhìn cô lấy một cái, khoác tay cô gái khác đi ngang qua người cô.
Khi Kiều Phương Hạ lên cấp ba thì chỉ có duy nhất một người bạn có thể thì thầm chuyện nhỏ to với nhau chính là Yên Mộc Như.
Vì khi đăng ký tham gia khóa huấn luyện quân sự, vừa đúng lúc cô tới kì kinh nguyệt và bị say nắng, lúc đó Yên Mộc Như là người duy nhất chạy đến bên cạnh quan tâm hỏi han đến cô, sau đó hai người đã trở thành bạn tốt của nhau.
Kiều Phương Hạ cũng sẽ không chủ động kết bạn với người khác, có một số người biết hoàn cảnh của gia đình của Kiều Phương Hạ thậm chí còn coi thường cô và chống đối cô ở khắp mọi nơi, vì vậy từ trước đến nay cô luôn trân trọng tình bạn của mình với Yên Mộc Như.
Yên Mộc Như đối xử với cô như vậy, trong lòng cô không khỏi cảm thấy buồn bã.
Khi sắp đến giờ tan học, Kiều Phương Hạ làm xong nhiệm vụ trực nhật cuối cùng của mình, tình cờ nhìn thấy Yên Mộc Như đi ngang qua cửa, cản răng đuổi theo: “Mộc Như!”.