Cho tới khi Lục Đình Nam gọi điện thoại xong đi vào, lại hỏi bác sĩ một lần về tình hình của Kiều Phương Hạ, Kiều Phương Hạ mới láng máng nghe được lời bác sĩ nói “Có ảnh hưởng gì tới thính lực không?” Lục Đình Nam nhìn thấy dáng vẻ Kiều Phương Hạ không nghe được rõ, nhíu chặt mày tiếp tục hỏi.
“Có thể trong khoảng thời gian ngắn, sẽ có chút ảnh hưởng tới thính lực, dù sao màng tai cũng không bị thương, thực ra nếu không an tâm tuần sau tới kiểm tra là được rồi” Bác sĩ trả lời.
“Vậy thì tốt…’ Lục Đình Nam gật gật đầu, thấp giọng trả lời.
Kiều Phương Hạ nhìn Lục Đình Nam mấy lần.
Cô ngồi ở trong xe không đi đâu, là muốn nhìn xem, Lệ Đình Tuấn có quay lại tìm cô hay không, cho dù là Vô Nhật Huy cũng được.
Cô tưởng rằng, anh sẽ bảo Vô Nhật Huy tới tìm cô.
Vậy nhưng, anh không tới, Vô Nhật Huy cũng không đến, là Lục Đình Nam tới giải quyết hậu quả hiện trường.
Thất vọng, đương nhiên là có.
Không chỉ là một chút ít, mà là rất nhiều.
“Đau không?” Lục Đình Nam nhìn Kiều Phương Hạ, thấp giọng hỏi.
Lục Đình Nam chưa từng yêu đương, không biết dỗ dành con gái như thế nào, anh chỉ có thể giúp Lệ Đình Tuấn hỏi một câu như vậy.
€òn là kiên trì hỏi đến cùng.
Kiều Phương Hạ láng máng nghe được anh hỏi cô có đau không, cười cười với anh, trả lời: “Không sao.”
Dừng lại một chút, lại hỏi anh: “Kiều Diệp Ngọc sao r “Bị bắn vào động mạch, vẫn còn đang cấp cứu.” Lục Đình Nam thấp giọng trả lời.
Ừ…” Kiều Phương Hạ lại cười.
Vì vậy Lệ Đình Tuấn vẫn luôn ở chỗ Kiều Diệp Ngọc, nghe có vẻ rất bình thường.
“Sao tai em lại bị thương?” Lục Đình Nam có chút không hiểu, Kiều Phương Hạ ngồi ở trong xe, làm sao lại bị thương tai phải.
“Em…” Kiều Phương Hạ hé môi, đắn đo một chút, thấp giọng trả lời: “Em muốn nhắc anh ấy, phía sau có người.”
“Em ngốc à?” Lục Đình Nam không khỏi nhíu mày: “Trong tình huống như thế em mở miệng chính là làm lộ mình! Vẫn may chỉ bị bắn vào tai!”
Kiều Phương Hạ rất muốn nói sự thật, nhưng đối với Lục Đình Nam, cô không thể nói sự thật.
“Là em ngốc” Cô cười khổ, thấp giọng trả lời.
Lục Đình Nam nhìn thấy dáng vẻ hồn vía trên mây của cô, tưởng rằng cô bị tình cảnh lúc đó dọa sợ rồi, nói với cô: “Anh đã mời bác sĩ tâm lý đến giúp em khai thông tâm lý, chuyện còn lại em không cần lo đâu.”
Kiều Phương Hạ không cần điều trị tâm lý, nhưng cô không thể từ chối ý tốt của Lục Đình Nam.
Cô ngẩng đầu nhìn Lục Đình Nam, hỏi anh: “Những người đó thì sao?”
Lục Đình Nam do dự một chút, vẫn là thành thực trả lời: ‘Chết hết rồi.
Có tên tự sát, có tên bị người của chúng ta bản trúng.”
“Vậy…”
“Anh sẽ cố gắng điều tra thân phận của bọn chúng, em đừng sợ, lúc đó em không lộ mặt, bọn chúng sẽ không tìm em báo thù.
Lục.
Đình Nam không đợi cô tiếp tục hỏi, liền nói lời trấn an cô.
Kiều Phương Hạ không lên tiếng, nghe theo Lục Đình Nam tới một văn phòng của một bác sĩ khác, bác sĩ tâm lý đang chờ Kiều Phương Hạ..