“Chính là hai người này.
Họ gần như đều bị giết bởi một phát súng duy nhất, nhưng người của Đình Tuấn không ai thừa nhận bọn họ nổ súng, mà kỳ lạ nhất chính là, vị trí của hai người này có thể trực tiếp bắn Đình Tuấn, nhưng Đình Tuấn lại chẳng có chuyện gì.”
Hai câu này của Lục Đình Nam khiến tim của Kiều Phương Hạ lập tức nảy lên.
Hai người này là cô ta làm.
Hai người lại nhìn nhau, Kiều Phương Hạ chỉ giả vờ bình tĩnh và tiếp tục lắng nghe anh ấy nói.
“Kiều Diệp Ngọc nói là do cô ta giết, cô ta muốn cứu Đình Tuấn, cô cảm thấy là cô ta sao?” Lục Đình Nam đưa mắt nhìn con đường phía trước, trầm giọng hỏi cô.
Kiều Diệp Ngọc đã nói dối.
Kiều Phương Hạ mím chặt môi, không phát ra âm thanh.
Tay phải âm thầm nắm chặt quyển sổ.
Kiều Phương Hạ biết rõ tại sao Kiều Diệp Ngọc lại nói dối.
Kiều Diệp Ngọc muốn nhận tất cả công lao đã cứu Lệ Đình Tuấn về mình, để Lệ Đình Tuấn và cả nhà họ Lệ sẽ càng thấy cảm kích cô ta hơn.
Cô cũng nhận ra Lục Đình Nam biết Kiều Diệp Ngọc đang nói dối, bởi vì trên hình Lục Đình Nam vẽ có một mũi tên dài, chỉ thẳng về phía xe của Lê Đình Tuấn, lúc đó trên xe chỉ có một mình Kiều Phương Нạ.
Lục Đình Nam biết là do cô ta làm.
Tâm cơ của Kiều Diệp Ngọc, có lẽ Lục Đình Nam cũng đã đoán được, nên cố ý đưa bức ảnh này cho cô xem.
“Cô ta nói cái gì thì chính là cái đó” Cô im lặng hồi lâu, rồi cười khẩy một cái, trầm giọng đáp.
“Tôi cảm thấy cô ta đang nói dối” Lục Đình Nam càng chọn lời nói rõ.
Kiều Phương Hạ âm thầm điều chỉnh lại biểu cảm của mình, trầm giọng đáp: “Tôi không nhìn ra”
Nếu cô ta thẳng thắn với Lục Đình Nam, thân phận thật sự của cô ta sẽ bị vạch trần, cô ta có thể có tài thiện xạ chính xác như vậy, bất cứ ai cũng cảm thấy không bình thường.
Lục Đình Nam khẽ thở dài, cũng không tiếp tục hỏi Kiều Phương Hạ.
Kiều Phương Hạ không muốn thừa nhận, có lẽ là có nỗi khổ.
Cả hai trên đường trở về đồn cảnh sát, tình cờ đi ngang qua bệnh viện, Kiều Phương Hạ nhìn vào trong khu nội trú ở phía xa, ánh mắt càng ngày càng lạnh.
Chiếc xe đi qua cổng lớn bệnh viện, Kiều Phương Hạ đột nhiên hỏi: “Anh Lục, anh có thể dừng lại một chút được không?”
Lục Đình Nam dừng ở bên đường quay đầu lại nhìn Kiều Phương Hạ: “Làm sao vậy?”
Kiều Phương Hạ chỉ im lặng mỉm cười: “Tôi đột nhiên nhớ ra bác sĩ gọi tôi đi kiểm tra, tôi vào trong một lát, anh có thể đợi tôi được không?”
Lục Đình Nam nhìn cô, gật đầu nói: “Được.”
Kiều Phương Hạ điềm tĩnh mở cửa xe bước xuống đi về phía cổng bệnh viện.
Lục Đình Nam nhìn chằm chằm bóng lưng có một hồi, tháo dây an toàn, khóa xe đi theo.
Kiều Phương Hạ bước đi càng lúc càng nhanh, bước vào thang máy và trực tiếp ấn vào tầng Kiều Diệp Ngọc đang trú.
Cô vừa đi tới cửa phòng bệnh thì nghe thất tiếng Kiều Diệp Ngọc đang chế nhạo bên trong:”… Con lại cứu Đình Tuấn một lần, sau này anh ta sao có thể không đối xử tốt với con được? Ông già kia định tháng sau sẽ cho con xuất viện, chuẩn bị hôn sự của con và Đình Tuấn.”
“Kiều Phương Hạ? Cô ta cùng lắm cũng chỉ là tình nhân nhỏ bé của Đình Tuấn mà thôi, cô ta có lòng
tự tôn cao như vậy, sao có thể..”.