TỔNG TÀI DADDY, MAMI LẠI TRỐN RỒI

Chương 177

Nhưng ngay sau đó, nỗi sọ hãi của cô ta đã bị người khác dập tắt.

Cô ta thấy Diệp Như Hề đang đứng ở một bên.

Diệp Như Hề…Tạ An…

Sắc mặt Diệp Nhự Mạn tái nhọt, nghiền răng nghiền lợi đây Trương Nhược Bân ra: “Anh đi về trước đi, em còn có việc!”

Trương Nhược Bân sửng sốt một chút, mới nói: “Mạn Mạn, em còn có việc gì vậy?”

“Đừng hỏi nhiều như thế, anh đi về trước đi, mau đi đi!”

Trương Nhược Bân thuận theo tầm mắt của cô ta nhìn sang, thấy hai đứa trẻ kia, sau đó quay người rời đi.

Khi Trương Nhược Bân rời khỏi đường hâm, suy nghĩ một chút, vẫn là lây điện thoại di động ra gọi một cuộc điện thoại.

Nhưng, không có ai bắt máy, sau đó anh ta chuyền tin nhắn thoại qua.

Giọng của Trương Nhược Bân mang theo sự cung kính, còn có thận trọng.

“Ông chủ, tôi đưa Diệp Như Mạn đến đảo Hải Sa, chuẩn bị lấy mật mã cuối củng, nhưng cô ta vừa mới bảo tôi quay về trước. Hình như cô ta đã nhìn thấy hai đứa trẻ, sắc mặt có vẻ không đúng lắm. Tôi suy nghĩ vân là nên nói với ngài một tiêng.”

Nói xong, anh lập tức cúp máy, Trương Nhược Bân thở phào nhẹ nhõm, anh ta vấn là không muôn đối mặt với ông chủ, ngay cả qua điện thoại cũng Vậy.

Anh ta chưa từng nhìn thấy ông chủ, chỉ biết rằng ông ‹ chủ đã cho anh ta một khoản tiền để hoàn thành một nhiệm vụ, mà số tiền này đủ đề bản thân sông sung túc cả đời.

Nhưng, chính cuộc gọi mà Tạ Trì Thành không nhận này, đã khiến sự việc tiếp theo xảy ra.

Diệp Như Mạn bước trên giày cao gót, sắc mặt u ám, trực tiệp đi về phía hai đứa trẻ, Tạ An còn chưa kịp phản ứng, thì cánh tay của thằng bé đã bị bắt lấy.

Tạ An ngắng đầu, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.

Vẻ mặt của Diệp Như Mạn lạnh lùng, nghiên răng nghiền lợi nói: “Tiểu An, con tới đây sao? Sao không nói cho mẹ biết một tiếng?”

Sự xuất hiện đột ngột của Diệp Như Mạn khiến mọi người xung quanh đều sững sờ, Tạ An lại càng trực tiếp hoá đá.

“Tiểu An, mau cùng mẹ trở về.

Dứt lời, Diệp Như Mạn muốn đưa Tạ An rời đi.

Lão phu nhân vẫn luôn muốn đưa Tạ An trở về nhà của bà ta, nhưng Tạ Trì Thành bảo vệ quá kỹ, căn bản không có chỗ xuống tay, nhưng cô ta một mực vần không từ bỏ.

Chỉ cần có thể mang Tạ An về, địa vị của cô ta trong mắt lão phu nhân sẽ càng thêm vững chăc!

Diệp Như Mạn không hề lo lắng và hội hận về việc Tạ An sau khi bị bắt về sẽ bị đối xử như thế nào, cô ta chỉ quan tâm đến thân phận và địa vị của mình còn chưa vững chắc, hơn nữa Tạ An cũng không phải là con ruột của cô ta.

“Cô buông tay tôi raI”

Tạ An nhanh chóng tỉnh táo lại, theo phản xạ muốn vùng vẫy tránh ra, nhưng sức của Diệp Như Mạn quá lớn, một đứa bé như cậu vốn không thể thoát ra, hai cánh tay của cậu đêu bị bàn tay như chân gà của Diệp Như Mạn nắm lấy, hẳn lên những vết đỏ.

Bình luận

Truyện đang đọc