TỔNG TÀI DADDY, MAMI LẠI TRỐN RỒI

Chương 245

“Xuống xe.”

Diệp Như Hề đi theo xuống xe, bởi vì vết thương ở chân chưa khỏi hoàn toàn nên cô không đi giày cao gót mà đi giày bệt cho thoải mái, đứng ngang lại thâp hơn Tạ Trì Thành một cái đầu.

“Đau sao?”

Có lẽ nhận thấy tư thế bước đi của Diệp Như Hề có chút kỳ lạ, Tạ Trì Thành nhíu mày.

“Một chút.”

“Vẫn chưa khỏi à?”

Sợ anh lại tức giận, Diệp Như Hề nghiền răng nghiên lợi nói: “Không đau lãm, đi thôi.”

“Này, chờ chút.”

Anh cong cánh tay của mình và ra hiệu cho Diệp Như Hề móc tay của cô lên.

Giữa đau đớn và bối rồi, Diệp Như Hề quyết định chọn về thứ hai, cô mặt dày đưa tay ra, trọng lượng nghiêng qua một bên, quả nhiên cảm thây thoải mái hơn rất nhiêu.

Anh cố ý điều chỉnh bước chân, sự dịu dàng không, để lại dấu vét khiến Diệp Như Hề cảm thấy dễ chịu hơn, trong lòng thầm động viên bản thân.

Cánh cửa đầy ra, cảnh tượng ăn uông linh đình ở bên trong hiện ra trước mắt.

Hôm nay là sinh nhật của lão phu nhân nhà họ Tạ, bữa tiệc được tổ chức rất hoành đráng, hâu như tất cả những người nồi tiêng đều được mời.

Nhìn thoáng qua, có rất nhiều nhân vật quen thuộc ở trên TV.

Là một gia tộc có tuổi đời, hàng trăm thế kỷ, nhà họ Tạ có nguôn gốc sâu xa và xuất thân danh giá, tâm ảnh hưởng cũng có thể hình dung ra được.

Nhưng Tạ Trì Thành lại đối lập với nhà họ Tạ, bằng sức mạnh của bản thân, anh bát ngờ một mình chống lại cả nhà họ Tạ, thậm chí ngay cả lão gia gia và lão phu nhân của nhà họ Tạ cũng không làm gì được anh.

Ngay khi Tạ Trì Thành vừa xuất hiện, anh đã thu hút vô số ánh mắt của mọi người, kết quả, Diệp Như Hề ở bên cạnh anh cũng phải đối mặt với ánh mắt của đám đông kia.

Diệp Nhự Hề ngắng đầu ưỡn ngực, không đề ý đến những ánh mắt rơi vào người cô, vẻ mặt của cô bình tính, khóe miệng hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, cả người lộ vẻ đàng hoàng, tử tế, không hê quá mức phóng khoáng.

Điểm này khiến Tạ Trì Thành có chút kinh ngạc, nhưng sau đó anh cảm giác được cánh tay đang móc trên tay anh không trực tiêp năm chặt, mà lại đem vạt áo phía dưới của anh làm cho nhăn nhúm một chỗ.

Anh cười một tiếng.

Có người trông có vẻ bình tĩnh, nhưng thực sự lại đang rất hoảng loạn.

Tạ lão phu nhân mặc một bộ sườn xám dát lụa vàng, mái tóc được c chải cần thận tỉ mỉ, khuôn mặt giả nua nhưng trang nghiêm, lộ ra mây phần nghiêm túc, lúc này rất nhiều người vây quanh bà ta rồi đưa lời khen ngợi.

Diệp Như Mạn mặc một chiêc váy dài, cả người toát lên vẻ trong sáng thuần khiết, nhưng lớp phân dày cộp không che được ánh mất mệt mỏi của cô ta.

Cô ta rất dịu dàng đỡ lây Tạ lão phu nhân, nghe lời khen ngợi của mây người kia, mây ngày nay tâm trạng không tốt đã khá lên rất nhiều.

“Ôi chao? Đậy không phải là Tạ thiếu gia sao? Cuỗi cùng cậu ây cũng tới.”

Bình luận

Truyện đang đọc