TỔNG TÀI DADDY, MAMI LẠI TRỐN RỒI

Chương 185

Một bữa cơm ăn uông thật khó chịu, sau khi mọi người ăn xong lập tức trở về phòng, mưa vẫn rất lớn và không _ có dấu hiệu sẽ dừng lại, Diệp Như Hề đành phải bình tĩnh chờ đợi.

Nhạc Nhạc mệt mỏi đã ngủ thiếp đi rồi, Dương San nhẹ nhàng võ võ phía sau lưng con bé, ánh mắt hiền từ.

Mà phiên muộn trong lòng Diệp Như Hề càng lúc càng nặng nề, cô thập giọng nói: “Chị Dương, em đi xuông dạo một chút.”

Dương San dường như cũng đoán được cô đang bôi rồi, quan tâm nói; “Cũng được, nơi này em không cân lo lãng, chị cũng thấy mệt mỏi, vừa lúc cùng Nhạc Nhạc ngủ một lát.”

Diệp Như Hề gật đầu, lập tức rời khỏi phòng.

Cô ngắn người một lúc, tưởng răng tầng 30 của khách sạn này chỉ là một nơi để thư giãn, không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại đi tới đó.

Âm nhạc nhẹ nhàng, ánh đèn vàng cũng không quá sáng chói, bầu không khí yên tĩnh lạ thường, giữa khu vực quán có một cây đàn dương câm, không có người đàn tâu, hình như trong quán không có ai.

Diệp Như Hề chậm rãi đi về phía cây đàn piano, dừng lại một chút, ý thức được bản thân muôn làm gì liễn cười ngây ngô, sau đó thu tay lại, định quay người rời đỉ.

“Tiểu thư có muốn thử không?”

Một giọng nói lạ phát ra từ phía sau lưng.

Diệp Như Hề xoay người lại, nhìn thây một người đàn ông mặc âu phục đứng sau lưng, trên mắt có đeo kính, phong thái nho nhã lịch lãm.

Diệp Như Hề cười, sau đó lắc đầu nói: “Không, tôi chẳng qua là thấy cây đàn dương câm này…rât đẹp.”

Thân cây đàn dương cầm có màu quả óc chó, mang đên một bầu không khí đơn giản và thanh lịch, mà Diệp Như Hề bị thu hút bởi cây đàn dương câm này cũng chính vì điêu đó.

Không hiểu vì cái gì, lại muốn chạm vào nó một chút.

Người đàn ông cũng nhìn cây đàn, ánh mắt dịu lại, nói: “Cây đàn này là di vật của mẹ tôi.”

Diệp Như Hề giật mình, hồi lỗi nói: “Xin lỗi.”

Người đàn ông nhẹ nhàng lắc đầu và nói: “Không sao đâu. Nó ở đây cũng rất lâu rồi. Là tôi muốn tưởng nhớ bà ấy. Mẹ tôi thích biển, nên tôi đặt nó ở đây.”

Lúc này Diệp Như Hề phát hiện ra, xung quanh cây đàn dư: ong câm có dựng một lớp bảo vệ, cũng không trách được khi không có người chơi đàn, mà vì cây đàn này chỉ đề trưng bày.

Cô vừa mới lộ ra một hành động rất không phải phép.

Diệp Như Hề nhanh chóng lùi lại vài bước, nói: “Xin lỗi, tôi không để ý là cái này không được phép động NH0!

Người đàn ông mỉm cười và nói: “Không sao, sau một thời gian dài, có người thưởng thức nó, cũng coi là một loại hoài niệm. Chỉ đáng tiếc, tôi vôn dĩ tưởng răng vẫn Còn có thê nghe thây tiêng đàn này.”

Đội mắt của người đàn ông thể hiện nồi nhớ và sự buôn bã đau đón, tựa như chìm đắm trong hồi ức.

Diệp Nhự Hề suy nghĩ một chút, nhưng vẫn cô đè nén suy nghĩ xuống, không phát ra tiếng động.

Người đàn ông kia lấy lại tinh thần, cười nói: ‘Xin lỗi, vừa rồi tôi nhất thời ngân người.”

“Lăng Hiên, em đã tìm anh rất lâu, hoá ra là anh ở đây.”

Một giọng nữ dễ nghe khác vang lên.

Bình luận

Truyện đang đọc