TỔNG TÀI DADDY, MAMI LẠI TRỐN RỒI

Chương 231

Năm đó, bọn họ là người biết rõ nhất tình hình nhất!

Chính Diệp Như Mạn đã hạ thuốc, tìm người hãm hại côi “Không phải! Cha! Không phải như những gì cha nghĩ đâu! Nằm đó, năm đó…

Vụ Bình bồng nhiên đứng lên, làm ra dáng vẻ tận tình, nói: “Như Hề! Con mau xin lỗi đi! Thân thể cha con không chịu được kích động đâu!”

Lời nói của Diệp Như Hề đột ngột dừng lại.

Vu Bình lại nhanh chóng rót nước, cho chồng uông thuộc, vừa VÕ lưng ông, vừa nói: “Ong đừng nóng giận, tức giận không tốt cho sức khoẻ. Ông vừa mới tỉnh lại, chẳng lẽ muốn bỏ lại mẹ con chúng tôi à? Nếu đứa nhỏ có làm gì sai, sau này sẽ sửa sai thôi, Như Hề, còn không mau xin lỗi cha con đi!”

Cổ họng của Diệp Như Hề thắt lại, nhìn những sợi tóc bạc trắng hai bên thái dương của cha mình, một nỗi bất lực mạnh mẽ trào dâng trong lòng.

Cô cúi đầu, hung hăng nhắm mắt nói: “Con xin lôi cha.”

“Đừng gọi tôi là cha! Tôi không có đứa con gái như cô! Năm đó tôi đón cô trở về, không phải để cho cô làm những chuyện đáng xấu hồ này!”

Từng câu từng chữ của cha, tựa như một thanh gươm sắc bén, lần lượt đâm vào trái tim của Diệp Như Hề.

Diệp Như Hề đột nhiên im lặng, không lên tiếng.

Vụ Bình khá hài lòng với kết quả này, bề ngoài vẫn thể hiện hình ảnh của một người mẹ nhân từ.

“Kiến Nam, không sao đâu, đừng nóng giận, Tiêu Hề biết sai rồi, con bé ngôi tù mây năm nay, Cuộc sông cũng không dê dàng chút nào.”

Diệp Kiến Nam tức giận không nguôi, buôn bực nói: “Tiểu Hề, cha kỳ vọng vào con lớn như Vậy, nhưng con lại làm ra chuyện như vậy, sau này nhà họ Diệp chúng ta, làm sao còn chỗ đứng!”

Vu Bình ngay lập tức nói: “Chẳng phải vẫn còn Man Mạn sao? Đứa nhỏ Mạn Mạn này rất nhớ ông, ông đừng tức giận nữa, Mạn Mạn thây y ông, tức giận như vậy sẽ rất đau lòng đó.”

Có lẽ là vì đề cập đến một cô con gái ngoan khác, mà khuôn mặt của Diệp Kiên Nam trông dễ nhìn hơn một chút.

“Nghĩ không ra, năm đó Mạn Mạn có chút nghịch ngợm, mà hiểu chuyện, còn Tiêu Hê, con đã làm cha thât vọng quá lớn.”

Một câu này, đã hoàn toàn khiến tia kiện trì cuôi cùng trong lòng Diệp Như Hề sụp đồ.

Cô bỗng nhiên đài ngậng đầu lên, hai mắt đỏ bừng, nhìn chằm chằm vào cha mình.

“Cha, con không có. Chuyện đó không phải do con làm.”

Sắc mặt Vu Bình lập tức thay đổi, tức giận nói: ‘ “Được rôi! Tiểu Hề! Con đừng tiếp tục chọc cha con tức giận nữal”

Diệp Kiến Nam cũng ý thức được chuyện không thích họp, nói: “Chuyện như thế nào? Tiểu Hề, con nói lại lân nữa.”

Vu Bình sốt ruột đứng lên.

Diệp Kiến Nam nhìn thoáng qua Vu Bình, nói: “Bà ngôi xuống, tôi muôn”

nghe xem Tiểu Hề nói như thế nào.”

Bình luận

Truyện đang đọc