TỔNG TÀI DADDY, MAMI LẠI TRỐN RỒI

Chương 223

Vào buổi chiều, Nhạc Nhạc và Tiểu An cũng đã kết thúc tiết học, mà Nhạc Nhạc đang được bác sĩ gia đình kiểm tra sức khỏe định kỳ mỗi ngày một lần, con bé rất ngoan ngoãn họp tác.

Sau lần trước, tác dụng phụ của loại thuộc mới bị phát tác, tác dụng của thuốc cũng không quá rõ ràng, nhưng trạng thái tỉnh thân của Nhạc Nhạc rât tốt, cũng không bị ảnh hưởng gì.

Diệp Như Hề đứng bên cạnh và nhìn vào đôi mắt to tròn đang chớp chớp của Nhạc Nhạc, cô nuôt cơn chua xót trong miệng xuống.

Tình trạng tinh thần của Nhạc Nhạc rất tốt, phân lớn là hạnh phúc, trước đây cô nghĩ mình có thể cho Nhạc Nhạc mọi thứ, nhưng lại chưa bao giờ nhìn thấy Nhạc Nhạc lộ ra nụ cười thỏa mãn như Vậy.

Kiểm tra xong, Nhạc Nhạc ngoan ngoãn uống thuốc, sau đó đứng dậy đi thẳng đến bên cạnh mẹ mình, hô lên: “Mami, chiều nay cha có trở về không? Tại sao cha lại bỏ đi vậy?”

Tạ An nhẹ nhàng lẫm bẩm: “Cha dạo này bận rộn, nên thường xuyên không gặp được cha…”

Diệp Như Hề dừng một chút, bình tĩnh an ủi bọn trẻ: “Không sao đâu, mẹ sẽ ở bên các con.”

Tạm thời đừng trở về là tốt nhất.

Nhạc Nhạc nắm lấy tay mẹ và nói: “Mami! Con muốn cho mẹ xem một thứt”

Vừa nói, cọn bé vừa nắm lấy tay của mẹ và đi về phía phòng tranh nhỏ của mình.

Tạ An vội vàng đi theo, miệng nhéch mép cười trộm, cậu là biết em gái không thê giấu được mẹ chuyện gì.

Diệp Như Hề bị kéo đến phòng tranh nhỏ, Nhạc Nhạc còn thần bí nói: “Mami, mẹ mau che mắt lại đi!”

Diệp Như Hề mỉm cười, vẫn là nghe.

lời che mắt lại, đề Nhạc Nhạc dẫn cô đi vê phía trước.

“Mẹ, có bậc cửa, cần thận một chút, à, mẹ đi theo con, được rôi, mẹ hãy dừng lại!”

“Nhạc Nhạc, mẹ có thể mở mắt ra được chưa?”

“Dạ! Mẹ mở mắt ra đi!”

Diệp Như Hề bỏ tay xuống, vừa định cười hỏi tại sao con bé lại làm ra vẻ thần bí như vậy, nhưng trong nháy mắt cô đã nhìn thây một bức chân dung khổng lồ trước mặt.

Trong bức chân dung, có bốn người.

Có cô, có Tạ Trì Thành, có Nhạc Nhạc và cả Tiểu An nữa.

Một gia đình bốn người, tay trong tay.

Nét vẽ của Nhạc Nhạc đã trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều sau khi được bồi dưỡng chuyên nghiệp, dù còn non nót nhưng với phong thái cực kỳ chuẩn xác, có thê thây được mỗi người một tính cách Ho bức tranh này.

Nụ cười trên khuôn mặt của cô, sự kiêu ngạo lạnh lùng giữa hàng lông mày và đôi mắt của Tạ Trì Thành, sự thông minh của Tạ An, và sự dễ thương riêng biệt của Nhạc Nhạc.

“Mamil Mẹ có thích không? Con đã vẽ rất lâu đó! Vẫn chưa vẽ xong, đợi đến lúc hoàn thành con sẽ tặng mẹ và cha nhét”

Tạ An cũng nhanh nhảu nói: “Vốn là muôn hoàn thành rôi mới làm cho mọi người bất ngờ, vậy mà em gái lại không thể nhịn được nữa.”

Nhạc Nhạc ngượng ngùng oán trách một tiếng: “Anh này!”

Bình luận

Truyện đang đọc