TỔNG TÀI DADDY, MAMI LẠI TRỐN RỒI

Chương 304

Trịnh Miêu Miêu nghe xong thì tức giận nói: “Diệp tiên sinh, một phần dự án cũng không phải là do một người thực hiện, nó cần nhiều bộ phận lập kế hoạch và phân tích tổng thế!”

Diệp Kiến Nam bắt mãn nói: “Tôi đang nói chuyện với con gái tôi, cô xen vào làm gì?”

Trịnh Miêu Miêu tức giận đên mức muôn ói ra máu, đang định vén tay áo cãi nhau vài câu lại bị Diệp, Như Hề nhẹ nhàng đ è xuống, lắc đầu ra hiệu cô ây đừng can thiệp vào.

Trịnh Miêu Miêu đành phải nuốt xuông những lời vừa định nói ra khỏi miệng.

Diệp Như Hề thản nhiên nói: “Điểm đánh giá quá thấp, nguy cơ phá sản là rất lớn, khả năng bị ngân hàng thu hồi là rất cao. Nếu muốn tiếp tục hoạt động sẽ phải chịu rủi ro lớn vô cùng.

Công ty An Tín sẽ không thực hiện cuộc giao dịch như vậy.”

“Đây là có ý gì? Mày đây là nói công ty của cha mày không cứu nồi nữa sao?! Ta làm sao có thê nuôi một con sói mắt trắng đồ vô ơn như mày được!”

“Cuộc làm ăn này, chỉ lỗ chứ không có lãi”.

“Mày không muốn giúp cha hay sao?

Trong những năm này, nhà họ Diệp chúng ta chưa từng đôi xử tệ bạc với mày. Tao coi mày như con gái ruột của mình. Mày lại báo đáp tao như thế hay sao? Bên phía An Tín không đồng ý, chẳng lẽ mày không biệt tự đi câu xin người ta à?”

Nhìn kìa, đây chính là bộ mặt thật của người tự xưng là cha cô đó.

Có lẽ, trong mắt ông ta, cô vẫn luôn là đứa con gái không có quan hệ huyết thống, có thể bị kéo xuông mà chà đạp bắt cứ lúc nào.

“Mày hãy đi quỳ gối mà cầu xin bọn họ, chăng qua là ra tay giúp đỡ một chút. Điều này đối với An Tín mà nói lại là chuyện cực kỳ dễ dàng! Mày hãy đi cầu xin bọn họ ngay đi!”

Diệp Như Hề tự giễu cười nói: “Xin lỗi, tôi cũng chỉ là nhân viên nhỏ của ban biên tập mà thôi. Lời nói của tôi không có giá trị gì cả.”

Cả người Diệp Kiến Nam run lên, trong lòng khó thở, trực tiếp đập vỡ một cái ly.

Trịnh Miêu Miêu nhìn thấy cảnh này, chủ động nói: “Tiểu Hề, tôi ở bên ngoài chờ cô, cô…cô xử lý xong việc rồi lại tìm tôi.”

Trong văn phòng chỉ còn lại Diệp Như Hề và Diệp Kiên Nam.

Lúc này, Diệp Kiến Nam không quan tâm đên hình tượng của ông ta nữa chỉ nói thẳng: “Dựa theo trình độ của mày, không. thể vào An Tín. Tạ Trì Thành đã giúp mày có phải không?”

Diệp Như Hề không trả lời vấn đề này, mà nghiêm túc nhìn vào phương án trên bàn, và nói: “Ông có thê tìm đến một vài doanh nghiệp khác, tách công ty ra thành nhiều phần, rồi tiền hành đáu giá để giảm thiệu tổn thất đến mức thấp nhất, về lo phần cũng có thê phân chia được…

Diệp Như Hề còn chưa nói xong, Diệp Kiến Nam đã đá đồ một chiếc ghê văng ra xa, tức giận nói: “Tao cần mày phải dạy tao làm thế nào chắc?”

Diệp Như Hề nghe xong, đột nhiên _ chỉ giật giật khóe môi, nuốt hết những lời còn lại xuông.

Đây là chút lòng tốt cuối cùng của cô, cũng là chút tình cảm cuỗi cùng của cô.

Ông ta lại không chấp nhận.

Như vậy, cô cũng không cần phải bận tâm làm gì nữa, cô không nợ nhà họ Diệp, cũng không nợ người cha này nữa.

 

Bình luận

Truyện đang đọc