TỔNG TÀI DADDY, MAMI LẠI TRỐN RỒI

Chương 688

Nếu là trước kia, Rensa khẳng định sẽ không lắm miệng, nhưng anh ta đột nhiên nghĩ tới gì đó, lại nói: “Caesar, có phải đã thật lâu rồi anh không đi tìm Anne hay không?”

Đáp lại anh ta chỉ có mỗi bóng lưng Tạ Trì Thành.

Cửa phòng mở ra, anh đi vào.

Rensa đứng ở của, rất nhiều lần khẽ há miệng rồi nhắm lại, sau đó nhẹ nhàng thở dài, xem ra anh ta cần liên hệ với Anne một chút, bệnh tình của Caesar…… Có lẽ đã tăng thêm.

Trong phòng, chỉ có ánh đèn đầu giường sáng mơ hô.

Diệp Như Hề lắng lặng nằm trên, giường, sắc mặt cô tái nhọt, chiếc chăn màu xám đen phủ lên người khiên cô trông còn yêu ớt hơn.

Giống như: chỉ cần chạm vào một chút thì sẽ vỡ vụn, biến mất không thấy đâu.

Anh đứng ở bên giường, nhìn cô thật lâu thật lâu.

Sau khi cơn tức giận biến mắt, cô ở dưới thân anh rơi vào tình trạng hôn mê, anh luống cuồng, lập tức gọi bác sĩ ‘chạy tới đây, khoảnh khắc hoảng hốt sợ hãi kia khó mà quên đi được.

Tạ Trì Thành cúi đầu, nhìn nhìn đôi tay chính mình, năm chặt, lại buông ra.

Nửa ngày sau, nghe thấy tiếng nỉ non trầm thấp.

Cô đang ngủ li bì nhưng vẫn nói mê sảng “Không cần Cô giãy giụa, rơi vào trạng thái kháng cự.

Thời điểm Tạ Trì Thành muốn duỗi tay chạm vào cô, cô bỗng nhiên rơi nước mắt, từ khỏe mắt chậm rãi kéo xuông, chảy về hai sườn mặt, ran vào khu tóc mai bên tai.

Đầu ngón tay đang tới gần má lau nước mắt, đột ngột dừng lại.

“Trì Thành…… Không cần…… Dừng lại con chúng ta……”

Tiệng cô nức nở đứt quãng, nước mất rơi không ngừng, rõ ràng còn chưa tỉnh lại, còn đang trong giấc mộng, lại vẫn sợ hãi kháng cự như trước.

Tạ Trì Thành thu tay lại, miệng mím chặt thành một đường thẳng, như đang trầm ngâm gì đó.

Diệp Như Hề đột nhiên mở mắt ra, bừng I tỉnh từ trong cơn ác mộng, cô thở dốc một hơi, ánh mắt từ mê mang dần dần trở nên rõ ràng, cô gân như là theo bản năng muôn né tránh Tạ Trì Thành: ở trước mặt, lại bị đột nhiên bị anh bắt lấy cổ tay.

Cả người Diệp Như Hề run rẫy, nước mắt lạch cạch rơi yếu ớt kêu lên: “Tạ Trì Thành, từ bỏ, thật sự từ bỏ. Cô vô cùng đau đón, toàn thân đều đau, vốn di là một chuyện thân mật khăng khít lại khiến cô cảm thấy ác mộng.

Tức giận của Tạ Trì Thành lập tức bị dập tắt, anh nặng nê nói: “Đừng sợ anh.”

Nhưng trong đầu Diệp Như Hề lúc này chỉ có một mặt tàn bạo của anh, loại cảm giác bị bức bách tới ranh giới sông chết, cô theo bản năng muôn lùi ra phía sau.

“Đừng nhúc nhích.”

Miếng dán hạ sốt trên trán cô cũng rơi xuông/ Tạ Trì Thành nhíu mày, một lân dán lên cho cô, nhưng chỉ là một động tác đơn gian nhự vậy lại làm thân thê Diệp Như Hề cứng đờ đến kỳ cục.

Tạ Trì Thành buông lỏng tay ra, cô lập tức rúc vào một góc, gặt gao ôm lây bụng mình, như là đang sợ hãi cục cưng bên trong sẽ xảy ra chuyện gì vậy.

Tạ Trì Thành lần đầu tiên cảm nhận được cái gì là hối hận.

Bình luận

Truyện đang đọc