TỔNG TÀI DADDY, MAMI LẠI TRỐN RỒI



Thật ra cô đã đi gặp mặt chị Dương, tiền trong thẻ đã lấy ra được rồi, nghe theo lời cô, chỉ lấy ra hai mươi vạn, chị ấy còn tìm tới người ở chợ đen đi rút tiền, tuyệt đối sẽ không bị phát hiện.

Nhưng Diệp Như Hề vẫn đánh giá thấp nguồn tài chính của Tạ Trì Thành.

Chị Dương nói cho cô biết, trong thẻ kia vẫn còn một trăm triệu, điều không hề giống như suy nghĩ của Diệp Như Hề chính là số tiền đó đều không cần mật khẩu là có thể lấy ra được, còn hỏi cô cái thẻ này là từ đâu tới.

Diệp Như Hề nghe mà bối rối không yên, cũng có chút hối hận vì đã lấy đi số tiền này, nhưng không khoản tiền này thì cô không thể làm được cái gì cả, đành phải an ủi chính mình chờ kiếm được lời cô sẽ trả lại cho người đó.


“Ồ? Ai tin cô chỉ đi dạo một vòng
chứ, quỷ mới biết cô đã dạo vào phòng của tên đàn ông nào rồi.


Những lời này thật sự khó nghe, Diệp Như Hề không nhịn được nữa liền nói: “Miệng sạch sẽ chút đi.


Thấy cô dám tranh luận với mình, Diệp Như Mạn đang sẵn cơn tức lại tìm được chỗ để xả giận, nói thẳng: “Nếu như cô biết kiểm điểm, tại sao lại còn lòi ra một đứa con ngoài giá thú chứ? Sinh con ở trong tù, cô thật sự dám đó!”
Sắc mặt Diệp Như Hề lập tức trở
nên trắng bệch cũng không phản bác lại.

Diệp Như Mạn biết rõ chuyện là như thế nào, nhưng chính là thích nhìn thấy sắc mặt như vậy của cô, từ nhỏ đến lớn, cha cô ta luôn yêu thương Diệp Như Hề, quả thực không thể hiểu được, rõ ràng cô ta mới là con gái ruột của cha! Diệp Như Hề chẳng qua chỉ là con gái của vợ trước cùng người đàn ông khác, còn dám cướp đi sự cưng chiều của cha với cô ta.

Vu Bình lên tiếng, “Diệp Như Hề, mày về phòng trước đi”
Diệp Như Hề mím môi, bước chân lên tầng.

Thấy cô đã đi lên, Diệp Như Mạn chép miệng, nói: “Mẹ, mẹ đi giúp đỡ cô ta làm gì?”
“Như Mạn, con mau đi bệnh viện túc trực bên Tạ Trì Thành, có được tin tức gì thì trở về nói tiếng.



“Đã biết…”
Diệp Như Hề sắp vào tới phòng nghe thấy những lời này thì sửng sốt một chút Tạ Trì Thành còn chưa xuất viện sao?
Vụ tai nạn xe cộ đã trôi qua được vài ngày rồi, lúc đó cô thấy anh ngoại trừ vết thương ở đầu thì cũng không bị thương gì cả, so với tình trạng của Thư ký Tần thì đỡ hơn nhiều, tại sao còn chưa xuất viện nhỉ?
Diệp Như Hề vội vàng lấy di động ra đọc tin tức một chút, lướt qua rồi mới biết đã xảy ra chuyện gì.

[Tổng giám đốc của Long Đằng nằm ở phòng chăm sóc đặc biệt, sống chết không rõ! ]
[Cổ phiếu của Long Đằng đang giảm mạnh, đối mặt với một cuộc
khủng hoảng quy mô lớn chưa từng có trước đây! ]
[ Sự sụp đổ của một thế hệ hào môn quyền quý, đến tột cùng là do con người hay là thảm họa của tự nhiên? ]
Từng tin tức với những tiêu đề giật tít lần lượt xuất hiện, Diệp Như Hề thiếu chút nữa đã làm rơi điện thoại.

Tại sao có thể nghiêm trọng như vậy được?
Cô rõ ràng thấy không có chuyện gì lớn nữa mới yên tâm rời đi,
còn thuận tay cầm theo ví tiền của anh đi nữa mà.

Kết quả, bệnh tình anh nguy kịch?

Diệp Như Hề có chút chần chừ bất an, lý trí cho cô biết bản thân và người đàn ông này không hề có chút quan hệ gì, tính tình anh còn rất tệ, thậm chí thiếu chút nữa đã sắp đè chết cô rồi.

Nhưng, nhưng cô cũng đã đập đầu anh một lần, còn có hai lần lấy đi ví tiền của anh nữa.

Nghĩ đến ví tiền, Diệp Như Hề lập
tức cầm ra chiếc ví tiền thứ hai, quả nhiên ờ bên trong cũng tìm được một ít tiền mặt, còn thêm hai chiếc thẻ đen khác, giống hệt nhau.

Nghĩ đến lời chị Dương nói, loại thẻ này có hạn mức ít nhất là một trăm triệu tệ.

Cô có ba thẻ, chẳng phải là có ba trăm triệu rồi ư?
Hô hấp của cô chợt trở nên nặng nề.

.


Bình luận

Truyện đang đọc