TỔNG TÀI DADDY, MAMI LẠI TRỐN RỒI

Chương 242

“Em sẽ không ngốc đến mức trực tiếp kể rõ sự thật cho ông ta đấy chứ?”

Diệp Như Hề ngắn ra.

Một bàn tay to vững chãi đặt lên đ ỉnh đâu cô, xoa xoa.

“Quả nhiên, chỉ số thông minh của em đúng là con số âm rồi.”

Dút lời, Tạ Trì Thành thu hồi tay lại, ném xuông một câu: “Lo mà dưỡng thương cho tốt.”

Anh rời khỏi phòng, để lại Diệp Như Hề một mình ngây ngốc nhìn theo bóng lưng anh.

Thẳng đến ngày hôm sau, cô mới được đến cho phép xuống giường, miệng vết thương đều đã được xử lý rất tốt, chỉ là mắt cá chân vẫn cần phải chú ý một chút, cô chống nạng thì cũng miễn cưỡng đi được.

Chú Chung sẽ mang theo Tiểu An cùng Nhạc Nhạc lại đây, nhưng cũng chỉ giải thích với hai đứa nhỏ là mẹ té bị thương, may mắn hai đứa nhỏ quá mức tin tưởng daddy mami, căn bản không có lý do đề nghỉ ngờ chuyện này.

Nhạc Nhạc vì chuyện cô bị thương mà mặt ươn ướt, mỗi ngày đều sẽ thối thổi vết thương cho mami còn nói: “Thôi thổi thì mami sẽ không đau nữa.”

Diệp Như Hề vui vẻ hung hăng hôn cô bé vài cái.

Tạ An bạnh khuôn mặt nhỏ, rõ ràng, rất đau lòng, nhưng lại không thê nói ngọt được giông như Nhạc Nhạc, chỉ có thể dùng ánh mắt trông mong nhìn mami, nhìn nhìn, đôi mắt nhỏ cũng đã đỏ lên.

Diệp Như Hề dùng giọng điệu dịu dàng nói: “Tiểu An, mạmi không có việc gì, rất nhanh Sẽ tốt lên thôi, hai đứa đừng lo lắng.”

Tạ An rất muốn ôm mami một cái, lại làm mẹ đau, chỉ biết kìm nén nói: “Mami, con sẽ bảo daddy mời đến bác sĩ tốt nhất cho mẹ!” ‘ Diệp Như Hề dở khóc dở cười, nói: “Mami thật sự không có việc gì, daddy của con đã mời tới bác sĩ tốt nhất rôi, nhưng là mami có một cái yêu câu, hai đứa nhóc các con đều phải làm [IDiooll Hai đứa nhỏ lại cùng nhất trí làm động tác gật gật đầu.

“Thứ nhất, mami đang bị thương, tạm thời không thể nấu cơm cho các con, Tiểu An không thê kén ăn, mỗi một bữa cơm đều phải ngoan ngoãn ăn xong, Nhạc Nhạc phải phụ trách giám sát anh con.”

Nghe xong, khuôn mặt nhỏ của Tạ An tái nhợt một chút.

Nhạc Nhạc dùng sức gật đầu, nói: “Mamil Em đừng phiền lòng! Con sẽ giám sát anh trail”

Diệp Như Hề cười cong mắt, nói: An có thê làm được không?”

mami rất tin tưởng Nhạc Nhạc có thể hoàn thành nhiệm vụ, như vậy Tiểu Tạ An cũng miễn cưỡng mà gật đầu.

“Ngoan, qua thứ hai, sau này hai đưa môi ngày chỉ có thể tới thăm mẹ một lát thôi nhé, không thể thường xuyên Sắc mặt hai đứa nhỏ lập tức trở nên “Vi cái gì ạ? Mamil Con không muốn Nhạc Nhạc đã từng bị bỏ lại ở cô nhi viện lập tức liền khủng hoảng, trên khuôn mặt nhỏ tràn ngập sợ hãi.

Diệp Như Hề không có sốt ruột đi an ủi cô bé, cô biết, việc này sớm hay muộn cô cũng phải thực hiện mà thôi.

Cô quyết tâm, nói: “Nhạc Nhạc, con đã trưởng thành, con phải bắt đầu học được cách một mình, mami không thể luôn ở bên cạnh con mọi lúc được.”

Bình luận

Truyện đang đọc