Diệp Như Hề nhịn không được lên tiếng thay cậu bé nói một câu.
“Tạ tiên sinh, Tiểu An còn nhỏ như thế anh đã cho thằng bé sống ở nước ngoài một mình, đương nhiên nó sẽ thấy sợ hãi, trẻ con ở tuổi này đứa nào cũng không muốn rời xa cha mẹ, anh ném thằng bé ra nước ngoài ở tuổi này đối với nó mà nói là quá tàn nhẫn!”
Tạ Trì Thành lạnh nhạt nói: “Nó mang họ tạ.
”
Con trai của Tạ Trì Thành này không thể mềm yếu như thế, năm đó anh cũng đã lớn lên như thế, như vậy Tạ An tất nhiên cũng có thẻ chấp nhận những chuyện
này.
Diệp Như Hề thiếu chút nữa bị những lời này của anh làm tức chết rồi.
Diệp Như Hề thiếu chút nữa đã bị những lời này của anh làm tức chết rồi.
“Thằng bé họ gì cũng được, cũng không ảnh hưởng đến việc nó vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi! Tạ tiên sinh , anh cũng quá nhẫn tâm rồi! Còn có, chuyện này anh cũng không hỏi qua ý kiến của mẹ đứa nhỏ hay sao?”
ở trong khái niệm của Diệp Như Hề, không có một người mẹ nào cỏ thể chấp nhận đứa con còn bé bỏng như vậy rời xa mình, chắc
hẳn mẹ của Tiểu An có lý do nà< đó.
Nào biết, những lời này không biết đã chọc đến người đàn ông này ở chỗ nào, chỉ thấy sắc mặt của anh càng kém.
“Không cần hỏi cô ta.
”
“Vì cái gì lại không cần? Cô ấy là mẹ của Tiểu An , tất nhiên sẽ có quyền lợi…”
“Đủ rồi!”
Diệp Như Hề bị hoảng sợ, ngậm chặt miệng lại.
Tạ Trì Thành quay đầu nhìn về phía Tạ An, anh nói: “Con không muốn ra nước ngoài thì cũng phải cho ta một lý do.
”
Nếu không phải là lý do thật tốt, Tạ An biết cậu không thể nào thuyết phục được daddy.
“Con không thích ăn đồ ăn nước ngoài…”
Tạ Trì Thành nghĩ tới thói xấu mà Tạ An di truyền của mình, đối với đồ ăn thì vô cùng bắt bẻ, cho nên Tạ An mới có thể gầy yếu hơn so với những đứa trẻ cùng trang lứa.
“Đầu bếp sẽ đi theo con.
”
Tạ An khẽ cắn môi, lại nói: “Nhưng mà con không muốn rời xa daddy.
”
Rõ ràng là lý do chẳng có sức thuyết phục chút nào, lại khiến cho Tạ Trì Thành trờ nên trầm mặc.
Anh nhìn thoáng qua Tạ An thật sâu, nói: “Chuyện này sẽ hoãn lại hai nàm.
Nhưng nếu con lại làm ra mấy chuyện ấu trĩ như thế này, thì hãy lập tức ra nước ngoài cho cha”
Nghe vậy, sắc mặt Tạ An đã tốt hơn rất nhiều, khuôn mặt nhỏ nhắn đã tràn ngập ý cười
Chỉ cần daddy không đưa cậu ra nước ngoài thì tốt rồi, cậu còn chưa thể đi được.
Cậu sắp điều tra ra được sự kiện kia, lúc này mà rời đi thì tất cả đều là công cốc.
Diệp Như Hề thấy mọi chuyện đã giải quyết, cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói: “Vậy tôi đây đi về trước, Tạ tiên sinh, sau này anh cũng cần tham khảo ý kiến của bọn trẻ nhiều hơn, không nên
ép buộc cứng rắn như vậy, sẽ hoàn toàn bị phản tác dụng.
”
Tạ Trì Thành nhìn về phía cô, dưới tầm mắt lạnh lẽo của anh, Diệp Như Hề lại run sợ nuốt nước miếng, vội vàng nói: “Nếu không có việc gì thì tôi liền đi trước.
”
Tạ An gọi một tiếng: “Dì xinh đẹp ơi!”
Diệp Như Hề quay đầu lại, “Xảy ra chuyện gì hả?”
Tạ An nhìn nhìn daddy, lại nhìn nhìn Diệp Như Hề, nhỏ giọng nói
“Cháu, cháu đói bụng, cháu có thể ăn cơm dì nấu không? Giống như đồ ăn lần trước.
”
Tạ An thật lâu không có ăn qua những đồ ăn cậu bé có thể nuốt xuống.
Cậu không muốn bị tiêm, nhưng mà không ăn cơm thì phải tiêm.
Cho nên cậu muốn ăn cơm, nhưng là chỉ muốn ăn cơm do dì xinh đẹp nấu mà thôi.
Hơn nữa ờ trong ấn tượng của Tạ An, cậu muốn daddy giữ dì xinh đẹp ở lại, cho nên phiền dì
xinh đẹp nấu cho cậu một bữa cơm cũng không thấy chột dạ chút nào.
Diệp Như Hề vừa định mở miệng đồng ý với cậu bé, lại theo bản năng nhìn về phía Tạ Trì Thành.
Cô còn không có quên chuyện lần trước mình bị hiểu lầm rồi bị ném ra khỏi Long Đằng đâu, thẳng thắn mà nói, không có oán trách là không có khả năng.
Tạ Trì Thành gật đầu, nói: “Làm cho thằng bé đi, tôi sẽ trả thù lao cho cô.
”
Diệp Như Hề vừa định nói không cần, nhưng lời nói đến bên miệng lại đổi thành: “Được.
”
Tạ An lập tức vui vẻ nở nụ cười.
Thấy con trai tươi cười, tâm trạng Tạ Trì Thành hơi phức tạp một chút.
Đã thật lâu anh không nhìn thấy Tạ An hớn hở rõ ràng như thế, tính tình thằng bé trầm ổn, không giống những đứa trẻ khác.
Nhưng biểu hiện hôm nay của con trai lại làm Tạ Trì Thành ý thức được, Tiểu An rốt cuộc cũng
chỉ mới năm tuổi mà thôi.
.