TỔNG TÀI PHU NHÂN CÓ THAI RỒI

Chương 296: Người đàn ông thần bí (8)

 

Nói rồi anh đứng dậy đi xuống dưới.

Tôi ngây ngốc, nhất thời chẳng biết
nói gì.

Đến tận buổi tối Phó Thắng Nam mới
trờ về, John đã đưa Tuệ Minh đi rồi, tôi
nằm một lúc lâu cũng không thể ngủ được.

Khi anh quay về đã là rạng sáng, thấy
tôi vẫn còn chưa ngủ, anh hơi cau mày:
“Còn chưa ngủ?”

“Muốn ngủ lắm.”

Anh “ừ” một tiếng rồi lại nói: “Thế thì
mau tắt đèn ngủ đi!”

Anh đi đến bên tôi, đặt một nụ hôn lên
trán tôi, động tác rất nhẹ nhàng và chậm
rãi.

Giọng anh trầm trầm: “Anh phải đi một
chuyến, chắc phải đến Mĩ, chiều mai sẽ về.
Em ngủ ngoan đi, dì Triệu đến rồi, muốn ăn
gì thì nói với bà ấy. Ngủ ngoan đi, đừng có
thức đêm, nếu không đến lúc anh về sẽ
cưỡng chế mang em đến bệnh viện đấy.”

“Sao thế? Giờ cũng muộn lắm rồi mà,
sao còn phải đi Mĩ?”

Anh vuốt tóc rồi, dịu giọng đáp lời:
“Có chút chuyện, qua đó một chuyến là ổn
rồi.”

Tôi nhíu mày, bình thường nếu không
phải chuyện lớn gì thì chắc anh cũng
không bỏ công đến dặn dò tôi mà chỉ gửi
tin là đủ. Hôm nay, anh cố ý trở về nói với
tôi thì có thể chắc tám phần là chuyện khá
quan trọng.

Tôi kéo anh lại, mờ miệng nói: “Rốt
cuộc là có chuyện gì?”

Anh mỉm cười, hôn lên trán tôi một cái:
“Không nỡ để anh đi thế này thì phải
chuẩn bị quà tiễn anh chứ hả?”

Tôi…

“Phó Thắng Nam, cái đồ lưu manh
nhà anh!”

Anh cười: “Anh là chồng em nên
không tính là lưu manh được. Em ở nhà
chăm sóc cơ thể cho tốt, đợi anh về phải
bồi thường đủ cho anh!”

Tên đàn ông này thật là, sao có thể
bình tĩnh nói ra những lời vậy chứ.

Thấy tôi đỏ mặt, anh cũng không
nhiều lời nữa mà chỉ nói: “Cảnh Thần đang
đợi anh dưới nhà, nghỉ ngơi đi, đợi anh
quay về!”

Anh cầm theo áo khoác và vài thứ đồ
đơn giản khác rồi đi ra ngoài, tôi vốn cũng

định chạy theo, tiễn anh xuống dưới nhà.

Lại bị anh ấn ngược lại giường: “Nghỉ
ngơi cho khỏe đi, nghe lời!”

Không bao lâu sau khi anh xuống dưới
tầng, tiếng động cơ truyền đến, rồi xe cũng
chạy đi xa.

Tôi nằm trên giường, đúng như bản
thân nghĩ, không thể nào chợp mắt nồi,
nhất là khi Phó Thắng Nam không có đây
thì tôi càng không thể ngủ được.

Cứ chịu đựng như vậy đến lúc trời
sáng, tôi thức dậy, cả người lảo đảo, đi vài
bước đã thấy đầu óc choáng váng.

Dì Triệu đang dọn dẹp trong bếp thấy
tôi xiêu vẹo bước ra liền vội vàng chạy tới
đỡ tôi.

“Xuân Hinh, có phải tối hôm qua cô bị
mất ngủ đúng không, sao dưới mắt lại có
quầng thâm lớn thế này?

Tôi xoa trán, bả vai với eo đều nhức
mỏi vô cùng. Tôi ngồi xuống ghế nhìn dì
Triệu đáp: “Dì Triệu, dì rót giúp tôi một cốc
nước đi.”

Bà gật đầu liên tục, đưa nước cho tôi.
Nhìn tôi uống được mấy ngụm, bà lại nói:
“Chốc nữa tôi sẽ nấu cháo cho cô, cô ăn
xong rồi về phòng nghỉ cho khỏe đi. Nếu
thấy không ồn thì đề tôi đưa cô đi viện.”

Bả vai tôi vô cùng đau nhức, chắc là
hệ quả của việc nghỉ không đủ. Tôi nhẹ gật
đầu.

Tôi lấy điện thoại di động ra gọi cho
Hoàng Nhược Vi, chỉ sau vài tiếng tút tút
bên kia đã nhấc máy.

“Tổng giám đốc Thẩm, có lẽ khoảng
một tiếng nữa tôi sẽ đến, trong nhà có
chuyện nên chắc sẽ trễ một chút.

Hôm qua tôi vốn đã hẹn gặp cô ấy
nhưng vì lí do sức khỏe mà cứ trì hoãn mãi.

Tôi hít một hơi sâu rồi đáp lại qua điện
thoại: “Hôm nay tôi không đi được, chắc là
cô phải qua chung cư Sơn Thủy một
chuyến rồi.”

Cô ấy dừng lại vài giây rồi gật đầu:
“Được!”

“Lúc cô đến, tiện thể chạy qua bệnh
viện lấy cho tôi mấy viên thuốc ngủ đem
đến đấy.”

“Sao thế?”

“Dạo này bị mất ngủ!” Cứ tiếp tục chịu
đựng như thế này cũng không phải là
cách.

Cô ấy lại yên lặng một lúc rồi đáp: “Ba
mươi phút nữa tôi đến.”

Sau khi cúp điện thoại, dì Triệu đã nấu
ít cháo, nhìn tôi không có tinh thần, bà có
phần lo lắng hỏi: “Hay là tôi đưa cô đến

bệnh viện kiểm tra một chút nhé?”

Tôi lắc đầu: “Không cần!” Hệ quả của
việc ngủ không đủ như vậy, bác sĩ có tra
tới tra lui cũng chỉ bảo phải nghỉ ngơi cho
tốt, còn những chuyện khác đều không
sao đâu.

Yên lặng một hồi, tôi nhìn dì Triệu nói:
“Phải rồi, lát nữa có một người bạn của tôi
muốn qua đây, buồi trưa dì chuẩn bị ít trái
cây với bánh ngọt nhé.”

Bà gật đầu đề cho tôi ăn xong bữa
sáng.

Vì ngủ không đủ giấc nên tôi cũng
chẳng nuốt trôi nồi thứ gì, chỉ ăn được vài
miếng đã chẳng còn muốn ăn thêm nữa.

Vậy nên tôi dứt khoát ra phòng khách
xem tỉ vi luôn. Khi Hoàng Nhược Vi đến,
trông thấy vành mắt đen thui của tôi, cô ấy
cũng hết hồn nói: “Chẳng phải gần đây đã

đỡ hơn nhiều rồi sao? Sao lại thế này?”

Tôi xoa xoa trán, đáp lời cô ấy: “Thắng
Nam nói trụ sð chính ð thủ đô sắp tuyển
thư kí, cô có hứng thú không?”

Cô ấy sửng sốt, kinh ngạc hỏi: “Thư kí
tổng giám đốc á? Không phải tổng giám
đốc Phó đã có Trần Văn Nghĩa giúp rồi
sao? Mà hình như tồng giám đốc Phó vẫn
luôn không dùng đến nữ thư kí mà.”

Tôi uống một ngụm nước, đầu ong
ong: “Năm sau công ty muốn phát triển, có
mấy chuyện nhỏ nhặt Trần Văn Nghĩa
không lo được. Dù gì cô vẫn đang rảnh rỗi
ð tập đoàn Phó Thiên, cũng hiểu rõ tính
tình anh ấy rồi, đi theo anh ấy làm việc
cũng sẽ thuận lợi hơn!”

Cô ấy không hiểu: “Tổng giám đốc
Thẩm, công việc của cô ở tập đoàn Cố
Nghĩa cũng không quá bận rộn, sao cô
ông trực tiếp về tập đoàn Phó Thiên trợ

giúp chứ?”

“Quả thật, bây giờ tôi không cần quá
để tâm đến tập đoàn Cố Nghĩa nữa nhưng
tôi cũng sẽ không về bên tập đoàn Phó
Thiên. Tôi tự có quyết định của mình, tất
nhiên là nếu cô không đồng ý có thể từ
chối!”

Cô ấy lắc đầu: “Không phải tôi không
bằng lòng, công việc của tôi ð nhà họ Mạc
nói thẳng ra là còn kém cả lễ tân. Có thể về
tập đoàn Phó Thiên trờ thành thư kí tổng
giám đốc, đối với tôi mà nói là chuyện rất
may mắn, nhưng tổng giám đốc Thẩm à,
nhà họ Mạc không muốn tôi…”

“Không sao đâu!” Chuyện nên làm tôi
đã làm rồi, nên trừng phạt cũng trừng phạt
rồi.

Cũng đã qua hết một năm rồi, mọi thứ
cũng nên bắt đầu lại lần nữa.

Nghe tôi nói chắc chắn như vậy, cô ấy
mấy tuổi, tổng giám đốc Trịnh có thích một
cô bé, cô bé ấy là em họ của tổng giám
đốc Phó. Về sau chẳng biết tại vì sao mà
cô bé ấy lại nhảy lầu tự sát. Chuyện này đã
qua lâu rồi, bên nhà họ Phó không cho ai
nhắc đến nữa nên chuyện đó cũng cứ thế
trôi qua. Có thể tổng giám đốc Trịnh vẫn
không quên nổi chuyện này nên vẫn muốn
tạo ra chút phiền phức trong công việc cho
tổng giám đốc Phó.”

Tôi cau mày: “Tạo ra chút phiền phức
là sao?” Tình cảm của thời trẻ dại nếu tính
lại thì chắc cũng qua mười mấy năm rồi.

Huống hồ, em họ á? Không phải chú
hai nhà họ Phó không có con cháu hay
sao?

Sao lại thế?

Làm sao mà chuyện này bàn đến bàn
lui lại thành phức tạp vậy.

Cô ấy ừ nhẹ, ngừng mấy giây rồi lại
nhìn tôi nói: “Gần đây tôi cũng nhìn qua
Lâm Diên rồi, dường như ngoài tổng giám
đốc Trịnh ra, cô ta chẳng liên lạc với bất cứ
người nào khác nữa. Thế nhưng, lúc trước,
cô ta có đến thủ đô một chuyến, cụ thề để
làm gì thì tôi cũng không rõ.”

“Cuối năm rồi còn đến thủ đô sao?”

Cô ấy gật đầu: “Chắc hẳn là cô ta đã
từng liên lạc với nhà họ Cố, lúc trước hình
như Cố Diệc Hàn có một người trợ lý tên là
Lâm Gia Hân.”

Tôi khẽ “ừ“ một tiếng. Dì Triệu đã nấu
xong cơm rồi, lúc ăn cơm tôi uống thuốc

ngủ, đợi ăn xong thuốc cũng có tác dụng,
tôi đi thằng về phòng luôn.

Có cảm giác như tôi đã ngủ đến tận
rạng sáng hôm sau mới thức giấc, còn dì
Triệu có vẻ vẫn luôn đới tôi tỉnh lại.

Bình luận

Truyện đang đọc