TỔNG TÀI PHU NHÂN CÓ THAI RỒI

Chương 741: Liên quan đến Hoàng Văn Tích (8)

 

Cô nhi viện? Mục Dĩ Thâm không chỉ tìm trẻ ở vùng sâu vùng xa mà còn tìm ở cô nhi viện à? Anh ta sẽ chọn những đứa trẻ bơ vơ, cơ cực không nơi nương tựa để ra tay.

“Đó là cô nhi viện nào cô có biết không?” Đây có thể cũng là một manh mối. Một đứa trẻ ở cô nhi viện thì chắc chắn sẽ có hồ sơ ghi chép lại.

Anh ta không để tự ý đưa người đi được nên tóm lại vẫn phải trải qua một vài thủ tục pháp lý.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận một lát thì cô ta khẽ lắc đầu rồi nói: “Lê Yến Nhi không nói cho tôi biết nhưng lúc cô ta tới nhà tôi thì cô ta nói rằng mình đến từ cô nhi viện, nhưng lại không nói cụ thể là cô nhi viện nào. Chuyện này tôi cũng không rõ nữa.

“Cha cô có biết không?” Lẽ ra cha của Hoàng Văn Tích phải liên hệ trực tiếp với Mục Dĩ Thâm.

Nếu ông ta có thể ra mặt sửa sai cho Mục Dĩ Thâm thì tôi cũng không phải bận tâm nhiều chuyện như vậy.

Hoàng Văn Tích lắc đầu: “Tôi cũng không biết nữa.

Nhìn cô ta, tôi im lặng một lúc rồi hỏi: “Hoàng Văn Tích, cô có hận Mục Dĩ Thâm không?” Cô ta sững người rôi nhìn tôi bằng vẻ mặt khó hiểu.

Tôi mở lời: “Kẻ xấu phải bị đem ra công lý, nếu như chúng ta không làm thì không biết sẽ còn bao nhiêu đứa trẻ vô tội bị anh ta làm hại nữa. Vậy nên cô cũng muốn kẻ xấu phải bị trừng trị đúng không?”

Sau khi nghe những lời tôi nói thì cô ta hơi chần chừ rồi nhìn tôi mà hỏi: “Cô… Cô muốn làm gì?” Tôi hiểu, có những lời tôi không nên nói ra, cũng không nên nghĩ như vậy, nhưng dĩ nhiên làm chuyện xấu thì phải bị trừng phạt. Tôi nhìn cô ta rồi nói: “Cô có thể dẫn tôi đi gặp cha cô không? Ông ấy là nhân chứng tốt nhất.

Sắc mặt cô ta tái mét lại, tâm trạng có hơi kích động: “Không được, nếu như cha tôi khai thật với cảnh sát thì cả đời này ông ấy cũng không thể ra khỏi nhà giam được. Tôi không làm được, cô cũng thế thôi!”

Nhìn đôi mắt đỏ ửng của cô ta, tôi mím chặt môi: “Tôi có thể hiểu được tâm trạng của cô, nhưng Hoàng Văn Tích này, chắc là trong lòng cô cũng thấy rõ ràng hơn tôi rằng trong chuyện này thì cha cô hoàn toàn sai rồi.

Mà con người thì phải chịu trách nhiệm cho sai lâm của mình chứ. Nếu cha cô còn không nói thì không biết là Mục Dĩ Thâm sẽ còn giết hại bao nhiêu đứa trẻ nữa.

Cô nỡ lòng nhìn đứa trẻ tiếp theo sẽ có kết cục như Lê Yến Nhi ư?” “Cô đi đi, tôi không nghe đâu. Thẩm Xuân Hinh, cô ích kỷ lắm, cô chỉ biết nghĩ cho bản thân mình thôi. Người đó là cha tôi, là cha tôi đó, sao tôi có thể giương mắt nhìn ông ấy ngồi tù cả đời được. Cô mau đi đi, tôi không đồng ý với cô chuyện này được đâu.”

Tâm trạng của cô ta cực kỳ kích động, cô ta đẩy tôi ra khỏi phòng bệnh, sau đó khóa trái cửa, không cho tôi cơ hội nói chuyện nữa.

Ta hiểu, là ai thì cũng không thể đối mặt với những chuyện như thế này được. Cô ta nói đúng, người đó là cha cô ta, là do tôi vội vàng quá. Là ai thì cũng không thể chấp nhận chuyện này được, huống hồ cô ta chỉ còn một người thân duy nhất là cha mình.

Tôi tới phòng bệnh của Tuệ Minh nhưng lại không thấy con bé đâu. Tôi giật mình kéo Lâm Uyên rồi hỏi: “Mẹ, Tuệ Minh đâu rồi ạ? Bệnh của con bé lại trở nên nghiêm trọng rồi à?”

Lâm Uyên giơ tay lên đè hai vai tôi lại, ra hiệu cho tôi bình tĩnh lại rôi mở lời: “Đừng lo lăng, con bé không sao cả, chỉ là với tình hình bây giờ thì con bé phải bị cách ly. Con bé được bác sĩ đưa vào phòng vô trùng rồi, sớm hay muộn thì chúng †a cũng sẽ được gặp con bé thôi.”

Tôi thở phào một hơi nhẹ nhõm, thấy Khả Hân đang dựa vào giường bệnh ngủ thiếp đi thì thấy hơi đau lòng. Con bé bị dẫn tới chỗ này, lúc nào cũng phải lo lắng đề phòng, tôi vướng vào một đống chuyện nên cũng không có thời gian quan tâm, chăm sóc con bé, chắc là con bé thấy tủi thân lắm.

“Con đã hỏi được hộ khẩu của con bé này chưa? Không có chữ ký thì bệnh viện không thể tiến hành phẫu thuật được đâu. Phải vất vả lắm mới tìm được người phù hợp nhưng cuối cùng lại bị chuyện giấy tờ này làm trễ nải.’

Lâm Uyên thở dài bên tai tôi: “Đứa bé này vừa gầy lại vừa nhỏ, con không nói thì mẹ cũng hơi lo lắng, không biết con bé có thể chống đỡ được sau ca phẫu thuật hay không nữa. Chúng ta phải chăm bẫm con bé thật tốt vào, nếu không thì sau này sẽ để lại di chứng mất”

Tôi mím môi, gật đầu một cái rồi nhìn Lâm Uyên mà nói: “Mẹ, chắc là chuyện phẫu thuật phải lùi lại rồi. Thứ nhất là cơ thể Khả Hân quá yếu, không chịu nổi sự giày vò đâu. Chúng ta yêu thương Tuệ Minh nhưng cũng không thể đặt cược tính mạng của con cái nhà người khác được.

Con sẽ mua một căn nhà ở thành phố Tân Châu, mọi người sẽ chuyển qua bên đó ở. Con cũng sẽ thuê một bảo mẫu có tài nấu ăn ngon đến để chăm sóc cho con bé. Chờ cơ thể con bé tốt hơn một chút thì chúng ta sẽ nghĩ tới chuyện phẫu thuật sau. Thứ hai, con nghĩ cách tốt nhất vẫn là đăng ký một hộ khẩu thường trú mới cho con bé.

Chuyện này thì con phải đến thôn kia một chuyến đã, chắc là sẽ tốn một chút thời gian nên chuyện phẫu thuật đành phải lùi lại vậy” Lâm Uyên lo lắng không yên: “Nếu cứ như vậy thì bệnh tình của Tuệ Minh có bị ảnh hưởng gì không?”

Tôi cũng lo lắng tới vấn đề này, nhưng hôm nay đã đi tới bước đường này rồi thì tôi không thể làm liều được. Nếu không thì tôi sợ rằng bản thân sẽ bị rơi xuống một cái hố nên tôi chỉ có thể mở lời: “Mẹ, chúng ta phải tin Tuệ Minh chứ. Con bé có thể làm được mài” Chỉ còn cách này thôi.

Lâm Uyên không hỏi nhiều nữa mà chỉ nhìn tôi rồi hỏi: “Chuyện phẫu thuật thì con có quyết định riêng của mình, điều này mẹ hiểu. Nhưng dù làm gì đi chăng nữa thì con cũng phải chắc chắn một điều rằng Tuệ Minh không xảy ra chuyện gì ca.

Tôi gật đầu rồi cười yếu ớt mà nói: “Mẹ yên tâm đi, Tuệ Minh là con của con, con sẽ không để con bé xảy ra chuyện gì đâu” Mẹ tôi ừ một tiếng, ánh mắt nhìn xuống bụng tôi rồi nói: “Bụng con ngày càng to lên rồi, trông như phụ nữ đang có thai đó. Không có việc gì thì đừng lăn qua lăn lại con nhé.”

Tôi an ủi mẹ vài câu, vì người làm cha làm mẹ thì lúc nào cũng lo lắng cho con của mình nên lúc nào cũng có chuyện để nói, để dặn dò. Sau khi nói chuyện một lúc lâu với Lâm Uyên, tôi dẫn Khả Hân ra khỏi bệnh viện, tự mình đưa con bé đi ăn chút gì đó.

Tôi còn mua thêm vài món đồ dùng sinh hoạt trong nhà, hai người lớn tuổi nhà tôi không có nhiều thời gian để ra ngoài, mà vừa đúng lúc tôi đang rảnh nên tôi tiện đường mua luôn.

Lăn qua lăn lại cả ngày nhưng đến tối, sau khi thức dậy thì Khả Hân vẫn cứ đi theo tôi, tôi đi đâu là con bé đi theo tới chỗ đó. Tôi không nhịn được mà nhìn con bé rồi hỏi: “Khả Hân, có phải con có chuyện gì muốn nói với cô không?”

Con bé nhìn tôi bằng ánh mắt trong veo như hồ nước và cực kỳ trìu mến: “Cô ơi, cô có thể tìm chị của con giúp con được không ạ? Con vào nội thành rất lâu rồi, chị con nói là chờ chị ấy trốn ra được thì sẽ tới tìm con. Nhưng tới hôm nay mà con vẫn chưa gặp được chị ấy, cũng phải mấy ngày rồi còn gì.”

Tôi gân như quên khuấy chuyện của Vương Mỹ Hoa, nhìn Khả Hân, đột nhiên tôi không biết phải nói thế nào với con bé. Sau khi im lặng một lúc, tôi mới mở lời: “Khả Hân, chắc là chị con có thể không tới nội thành đâu. Chị con kết hôn rồi.”

“Không phải đâu, chị con nói là chị ấy sẽ không lấy kẻ ngốc làm chồng, nên là chị ấy sẽ cố hết sức trốn ra ngoài mà. Cô ơi, cô giúp con tìm chị được không?” Dường như Khả Hân rất cố chấp, con bé luôn nghĩ rằng Vương Mỹ Hoa có thể trốn ra ngoài được.

Không muốn đả kích vào lòng tự tin của một   đứa trẻ nên tôi khế gật đầu, cười yếu ớt rồi nói: “Ù cô sẽ đi tìm chị cho con. Nếu tìm được thì cô sẽ dẫn chị con đến gặp con nhé.”

Con bé gật đầu, như thể đã trút được một nỗi băn khoăn chất chứa trong lòng rồi nói: “Vậy thì con không sợ rằng chị con sẽ bị lạc đường khi vào nội thành nữa” Đứa trẻ này hiểu chuyện quá sớm làm cho tôi cảm thấy đau lòng. Ôm con bé vào ngực, tôi không nhịn được mà nói: “Khả Hân, chúng ta có thể về quê của con thêm lần nữa để tìm cha mẹ con, con và cô sẽ cùng đi, được không?”

Bình luận

Truyện đang đọc