TỔNG TÀI PHU NHÂN CÓ THAI RỒI

Chương 528: Đơn ly hôn 7

 

Mục Dĩ Thâm thản nhiên nhìn tôi một cái, sau đó liền cười nói: “Tổng giám đốc Nam thật sự là rất biết thương hương tiếc ngọc mà, loại chuyện thế này tôi phải nghĩ đến sớm hơn mới phải, sao có thể để trợ lý đặc biệt Trần đi mua chứ, nên để Linda đi mới phải, còn thuận tiện mua cho thư ký Thẩm một ít thuốc trị bỏng nữa. Vết sẹo trên người phụ nữ, dù là ở nơi nào thì cũng đều không tốt cả” Linda đứng dậy, cô ấy mở miệng nói: “Đúng thế, tôi quên mất chuyện này, tôi đi mua ngay đây; Nói xong thì cô ta liền chạy vội đi như một làn khói.

Tôi nhìn về phía Mục Dĩ Thâm, khóe môi hơi nhếch lên một nụ cười nhẹ nhàng rồi mở miệng nói một câu “cảm ơn!” Anh ta nhưng mày nói: “Không cần!” Lúc Trần Văn Nghĩa quay về thì đưa ngay túi đựng thuốc trong tay cho Chu Nhiên An, anh ta nói: “Cô Châu, tôi đỡ cô đi xử lý một lát nhé?”

Chu Nhiên An lắc đầu từ chối, cô ta nói: “Không cần đâu, cảm ơn trợ lý Trần đã quan tâm, tôi không sao đâu. Một lát nữa là tới giờ cơm rồi, ăn xong rồi lại xử lý sau cũng được” Linda cũng quay trở lại rất nhanh, chân trước Trần Văn Nghĩa vừa tới thì chân sau cô ấy đã trở lại, cô ấy đưa một hộp thuốc mỡ trị bỏng cho tôi rồi nói: “Tớ đi rửa tay trước đã, lát nữa sẽ thoa thuốc cho cậu!” Cô ta vừa bước đi thì Mục Dĩ Thâm đã giật lấy hộp thuốc mỡ trong tay tôi, tiện thể còn kéo luôn một chiếc ghế tới ngồi bên cạnh tôi, anh ta nói: “Tôi thoa thuốc cho cô!” Lên cơn điên gì nữa vậy? Không đợi tôi phản ứng lại thì anh ta đã lấy tuýp thuốc mỡ ra, trong hộp thuốc mỡ còn có tăm bông. Anh ta nặn thuốc ra rồi kéo tay tôi đặt trên đùi anh ta, sau đó thì bắt đầu thoa thuốc giúp tôi.

Linda rửa tay xong đi ra thì đã thấy anh ta đang thoa thuốc cho tôi nên cô ta hô lên kinh ngạc: “Tổng giám đốc Thâm, sao anh lại…” “Có gì không thích hợp sao?” Mục Dĩ Thâm ngẩng đầu lên, đôi mắt đen thản nhiên nhìn cô ta.

“Không, rất thích hợp!” Linda rút khăn tay ra lau tay.

Giờ khắc này bầu không khí hơi kỳ lạ, mặc dù đã gọi món nhưng đồ ăn vẫn chưa được mang lên. Mục Dĩ Thâm chuyên chú bôi thuốc cho tôi, còn Phó Thắng Nam thì mang khuôn mặt như núi băng nghìn năm, không nói lời nào: Mọi người đều rất tự giác mà nhắm một mắt mở một mắt.

Tôi có cảm giác như đang đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than. Bị mấy người đó nhìn như vậy, tôi không tự chủ được mà toát mồ hôi lạnh. Còn vẻ mặt Mục Thanh thì rất thản nhiên, dường như mọi việc ở đây không có bất kì quan hệ nào với anh ta vậy.

Sau khi thoa xong thuốc anh ta còn trực tiếp kéo chân tôi lên thổi vù vù, động tác vô cùng ôn nhu, anh ta nói: “Chắc sẽ không để lại sẹo đâu, buổi tối sau khi chúng ta quay về thì tôi thoa cho cô thêm lần nữa, vài lần là tốt rồi. Buổi tối không được động vào nước, muốn làm gì thì gọi tôi một tiếng là được rồi!” Câu nói này quá mờ ám, ánh mắt âm lãnh của Phó Thắng Nam rơi vào trên người chúng tôi.

Chu Nhiên An rất “hợp thời” mà chen vào hỏi một câu: “Tổng giám đốc Thâm và cô Xuân Hinh ở chung với nhau sao?” Mục Dĩ Thâm rất tự nhiên gật đầu đáp: “ỪI” Hai tên nhân viên của tập đoàn Phó Thiên không biết chuyện gì xảy ra nên lại nói tiếp: “Tổng giám đốc Thâm đối xử với cô Hinh tốt thật, xem ra tình cảm của hai người cũng tốt lắm nhỉ, lại có thể làm chung một chỗ nữa, có thể thuận tiện quan tâm giúp đỡ lẫn nhau. Thật làm người ta hâm mộ quá đi” Nhất thời tôi cũng không biết phải đáp lại thế nào mới được, tôi muốn mở miệng giải thích, nhưng chỉ sợ lời nói ra khỏi miệng, vào tai người khác lại thành cố tình biện giải thì nguy.

Vì vậy tốt nhất vẫn là nên dứt khoát im lặng thì hơn, cũng may mà lúc này nhân viên phục vụ bê đồ ăn lên, mọi người đều dời đề tài câu chuyện.

Khoảng thời gian tiếp theo, hai người nhân viên của tập đoàn Phó Thiên liền trực tiếp xem Phó Thắng Nam và Chu Nhiên An thành một cặp.

Không dễ dàng gì mới ăn cơm xong, Phó Thắng Nam còn có cuộc họp nên vốn dĩ muốn để Trần Văn Nghĩa đưa Chu Nhiên An về nhà.

Nhưng mà Trần Văn Nghĩa vẫn còn chuyện khác cần giải quyết nên Linda trực tiếp mở miệng đề nghị để tôi đưa Chu Nhiên An về.

Tôi hoàn toàn không có cơ hội từ chối thì đã bị Linda đẩy lên xe rồi.

Lúc ngồi trên xe, Chu Nhiên An không nói lời nào, cô ta không nói thì tự nhiên tôi cũng sẽ không mở miệng nói trước.

Sau khi im lặng một lát thì cô ta đột nhiên mở miệng hỏi: “Cô rời xa tổng giám đốc Nam, là bởi vì tôi sao?” Tôi sửng sốt một lát rồi mới lắc đầu, tôi cười nhẹ đáp: “Không phải, không liên quan gì tới những người khác cả” Cô ta co chân lên, có lẽ là vì điều hòa trong xe mở nhiệt độ quá thấp nên hơi lạnh. Tôi nhấn điều hòa, điều chỉnh nhiệt độ lên cao hơn một chút.

“Cô vẫn rất “biết tự lượng sức mình” đấy, tự biết mình không xứng với anh ấy nên mới tự rời đi.

Nói ra thì, cô như thế cũng không coi như là quá đáng ghét” Cô ta nói. Cô ta bình tĩnh nhìn chỗ điều hòa vừa được tôi chỉnh nhiệt độ rồi nói: “Cảm ơn côi” Tôi cười nhẹ, cũng không chấp nhặt với cô ta, tôi chỉ nói: “Lát nữa tôi đưa cô đến bệnh viện khám thử xem sao đi, bị thương liên tục hai lần, có thể vết thương sẽ rất nghiêm trọng đó.” Cô ta gật đầu, sau đó không hề khách khí gì mà nói: “Được, dù sao thì cô cũng không có chuyện gì.” Sau khi tới bệnh viện, bác sĩ nói dây chằng ở chân của cô ta bị thương, cần phải nằm im ở nhà vài ngày mới được, còn phải uống thuốc và thoa thuốc nữa.

“Lát nữa cô đưa tôi về đi, tôi gọi taxi cũng không tiện lắm!” cô ta mở miệng nói.

Cũng đúng, ở bệnh viện bắt xe cũng không dễ nên tôi gật đầu đáp ứng cô ta.

Đang ngồi trên xe thì nhận được điện thoại của Linda, cô ấy hỏi: “Sao lại đi lâu như thế? Có chuyện gì sao?” “Không có gì, mình đưa cô ta tới bệnh viện khám bệnh, mua thuốc thôi. Cậu nói với tổng giám đốc Thâm rằng mình sẽ trở về ngay.” “Đậu má Thẩm Xuân Hinh, đầu óc cậu bị úng nước hả. Người phụ nữ đó đang giành đàn ông với cậu mà cậu còn quan tâm đến cô ta như thế, đầu óc cậu có vấn đề thật đấy à?” Âm thanh trong điện thoại cũng không lớn lắm, nhưng vẫn đủ để người ngồi bên cạnh có thể nghe được.

Tôi sửng sốt một lát, sắc mặt hơi ngượng ngùng mà nhìn Chu Nhiên An một cái, cô ta đang nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ đến ngây người, có vẻ như đã thất thần rồi.

“Được rồi, mình đang lái xe, lát nữa nói tiếp nhé!” sau khi cúp điện thoại thì tôi lại tiếp tục chuyên tâm lái xe.

“Nếu không phải vì Phó Thắng Nam thì tôi và cô có thể đã trở thành bạn bè rồi” Cô ta đột nhiên nói một câu như thế.

Tôi sững người, liếc mắt nhìn cô ta một cái, tôi hơi không hiểu ý của cô ta là gì.

Cô ta cười cười nói: “Dù sao thì tình địch cũng không có cách nào làm bạn bè được, không phải sao?” Cô ta ngừng lại một lát rồi nói tiếp: “Tôi rất tò mò vì sao cô lại rời khỏi Phó Thắng Nam, ít nhất trong mắt tôi thì anh ấy thật lòng thật dạ với cô mà: “Mỗi người ai cũng có nỗi khó xử của riêng mình cả, giữa người với người thì cần phải có duyên phận thì hai người mới có thể đi cùng đường, khi duyên phận đã hết rồi thì tự nhiên sẽ tan thôi” Đèn đỏ, tôi dừng xe lại.

Cô ta mím môi, im lặng một hồi rồi mới nói: “Thẩm Xuân Hinh, có lẽ chính vì điểm này nên tôi cảm thấy tôi sẽ hạnh phúc hơn so với cô, ít nhất thì tôi sẽ không rời khỏi anh ấy vì bất cứ lý do gì” Tôi chỉ cười cười mà không nói.

Đưa Chu Nhiên An về nhà rồi thì tôi trở lại công ty, Linda bưng một lý nước lạnh tới cho tôi, cô ấy hỏi: “Thế nào? Tình địch gặp nhau, khói lửa bập bùng sao?” “Không có!” Tôi uống một ngụm nước lạnh, cảm thấy trong người vô cùng sảng khoái, đã là trời tháng tám rồi mà vẫn còn nóng như vậy.

Linda hắng giọng một cái, cô ấy ngồi xuống trước mặt tôi, cố bày ra vẻ nghiêm túc nói: “Không phải? Cô rốt cuộc là làm sao thế? Thật sự muốn trở nên như vậy với Phó Thắng Nam sao?” Câu hỏi này làm tôi rối rắm thật lâu. Tôi không có tâm trạng nói nhiều nên chỉ nói đơn giản: “Có phải hai ngày nữa là tới lễ Thất Tịch không? Đến lúc đó chúng ta hẹn Âu Dương Noãn cùng ăn cơm được không?” Cô ấy gật đầu, dừng một lát rồi mới nói tiếp: “Thật ra, tuýp thuốc mỡ trị bỏng mà hôm nay tôi đưa cô ấy, là trợ lý Nghĩa đưa cho tớ” “Trợ lý Nghĩa?” Cô ấy gật đầu nói: “Tôi vừa mới đi ra ngoài thì đã gặp anh ta rồi, Phó Thắng Nam bảo anh ta đi ra ngoài mua thuốc mỡ cho cô, thuận tiện cũng mua luôn cho Chu Nhiên An. Sau đó anh ta gặp tôi, biết tôi đi mua thuốc cho cô nên liền trực tiếp đưa thuốc mỡ cho tôi luôn” Tôi nhẹ nhàng thở dài ra một hơi, cũng không tiếp lời của Linda.

Linda thấy tôi im lặng thì mở miệng nói tiếp: “Thẩm Xuân Hinh, tôi cảm thấy cho dù như thế nào thì ít nhất cô và Phó Thắng Nam đều quan tâm đến nhau. Nếu đã như thế thì tại sao lại muốn tự dăn vặt bản thân mình như vậy? Hôm nay cô thân thiết với Mục Dĩ Thâm như vậy, còn để Mục Dĩ Thâm thoa thuốc cho cô nữa, cô mà nhìn thấy sắc mặt của Phó Thắng Nam thì sẽ biết, đen không khác nào một cục than luôn!”

Bình luận

Truyện đang đọc