TỔNG TÀI PHU NHÂN CÓ THAI RỒI

Chương 614: Cầu mà không được (8)

Tôi lắc đầu, sợ hãi làm tôi hơi choáng váng một lúc, tay tôi run lên, tôi nghe thấy tiếng nói ồn ào bên ngoài, nếu đúng như lời Cố Diệc Hàn nói, có người đến cứu chúng tôi.

Tôi lờ mờ nhận thấy hình như có chất lỏng chảy trên thắt lưng, cơ thể tôi chấn động, linh cảm không lành, giọng nói của tôi run run, “Cố Diệc Hàn, anh thế nào rồi? Có thấy khó chịu chỗ nào không?” Giọng anh ta vẫn còn yếu, anh ta dường như đang cố giữ được ý thức của mình, nói với tôi, “Không sao đâu!”

Tôi lo lắng, hét lên với ai đó bên ngoài, “Cứu với, chúng tôi ở đây!” Khi tôi lần nữa gọi tên Cố Diệc Hàn, anh ta không trả lời, chất dịch trên eo tôi dường như ngày càng nhiều, tôi cảm thấy gần như toàn thân run rẩy, “Cố Diệc… Hàn, anh thế nào rồi? Anh đừng ngủ, anh nói chuyện với tôi đi, làm ơn đừng ngủ, cứu với, làm ơn cứu chúng tôi với, nhanh lên!” “Cô Thẩm, đừng lo lắng, chúng tôi sẽ giải cứu ngay lập tức, ngay lập tức!” Bên ngoài có tiếng nói, tôi đã hơi khóc rồi.

Không lâu sau, những người bên ngoài cuối cùng cũng đào được chúng tôi ra khỏi đống đổ nát. Cố Diệc Hàn đã bảo vệ tôi dưới thân anh ấy.

Tay Lưu Thanh đang định đỡ lấy người, thấy Cố Diệc Hàn như thế anh ta dừng lại hành động của mình. Vài giây sau, nhìn về phía nhân viên ngoài kia, “Gọi nhân viên y tế, xe cấp cứu, nhanh lên!” Khi nghe những lời này, đôi mắt của tôi đột nhiên co rút lại, hô hấp như ngừng lại, cả người trở nên cứng ngắc, không dám làm động tác gì.

Các nhân viên y tế nhanh đến, cẩn thận đỡ Cố Diệc Hàn người đang bảo vệ tôi, sau đó đưa anh ấy lên cáng, tôi được Lưu Thanh nâng lên.

Nhìn vũng máu trên mặt đất, cả người tôi như có gì đập vào đầu, tôi không biết tôi đến bệnh viện như thế nào.

Mọi thứ xung quanh trở nên yên ắng và vắng lặng, tôi đứng ở cửa phòng cấp cứu nhìn các bác sĩ ra vào, dáng vẻ lo lắng, tôi muốn hỏi về Cố Diệc Hàn nhưng không nói được lời nào.

Dường như ai đó đang kéo tôi đi đâu, tôi thờ ơ đứng bất động trước cửa phòng mổ, không biết bao lâu sau đèn trong phòng cấp cứu đỏ lên, lòng tôi mới thả lỏng.

Vài phút sau, cửa phòng cấp cứu được mở ra, vị bác sĩ mặc áo choàng trắng bước ra, tôi muốn hỏi tình trạng của Cố Diệc Hàn thế nào, nhưng tôi không nói được lời nào, miệng hơi đau.

Bác sĩ nhìn tôi, hơi khựng lại, ánh mắt rơi vào thân người tôi, khẽ cau mày rồi đi về phía tôi nói: “Cô gái, cô không sao chứ?” Tôi lắc đầu, mở miệng nói: “Không… sao!” Cổ họng tôi đau đến mức tôi không thể nói rõ ràng.

Bác sĩ nhìn về phía sau tôi, nói: “Đưa cô gái này đi kiểm tra một lát. Xem cô ấy có chuyện gì không!” Lúc này tôi mới phản ứng lại, toàn thân tôi đều là máu, bộ quần áo tôi mặc lúc sáng màu nhạt gần như nhuộm đỏ một nửa, chẳng trách bác sĩ lại bảo tôi đi kiểm tra.

Người đứng phía sau tôi là Trần Văn Nghĩa.

Tôi không biết anh ấy đến lúc nào, tôi ngạc nhiên khi thấy anh ấy, anh ấy nhìn bác sĩ và gật đầu, khi nhìn thấy tôi, anh ấy nói: “Thưa cô, tổng giám đốc Cố đã qua cơn nguy kịch. Tôi đưa cô đi kiểm tra thân thểt” Tôi gật đầu, lúc này tinh thần buông lỏng, đột nhiên mắt tối sầm lại, bất tỉnh không còn ý thức.

Khi tôi tỉnh lại, tôi đã nằm trên giường bệnh, một y tá bên cạnh đang truyền dịch cho tôi, cô ấy nói: “Bệnh nhân do sợ hãi và căng thẳng quá mức, cộng với kinh nguyệt, cơ thể đột nhiên sản sinh phản ứng. Sau khi truyền dịch, nghỉ ngơi tốt thì mọi thứ đều ổn thôi” Rõ ràng đây không phải nói cho tôi, trong phòng còn có người khác, Phó Thắng Nam và Trần Văn Nghĩa mặc vest đen, sau khi nghe y tá nói, Trần Văn Nghĩa gật đầu và để y tá đi.

Phó Thắng Nam tự nhiên thấy tôi đã tỉnh, đôi mắt đen láy rơi trên người tôi, một lúc sau mới hơi dời đi.

Giọng tôi đã khá hơn một chút, lúc này tôi cũng bỏ qua những cuộc cãi vã đó với anh, tôi vẫn nghĩ đến dáng vẻ đầy máu của Cố Diệc Hàn, vì vậy tôi không thể không nói: “Cố Diệc Hàn đâu rồi? Anh ấy không sao chứ?” Sắc mặt Phó Thắng Nam vốn dĩ còn tốt, nhưng sau khi tôi nói lời này, sắc mặt anh đột nhiên tối sầm lại, một đôi mắt đen láy rơi xuống trên người tôi, lời nói lạnh lùng, “Em toàn tâm quan tâm anh tai” Tôi cau mày, không để ý đến lời nói lạnh lùng của anh, nói: “Anh ấy từ phòng cấp cứu ra chưa? Có ai chăm sóc không?” Phó Thắng Nam nhìn tôi, một lúc lâu không nói.

Đôi mắt anh thất vọng, lạnh lùng, có vẻ hơi nực cười.

Một lúc lâu sau, anh rời khỏi phòng bệnh mà không nói một lời nào.

Thấy vậy, tôi biết anh đang tức giận, nhưng dù sao tôi vẫn lo lắng cho Cố Diệc Hàn, cũng không quan tâm đến cây kim trên tay, tôi trực tiếp từ trên giường đứng dậy, chuẩn bị lấy bình thuốc ra, chuẩn bị đi gặp Cố Diệc Hàn.

Cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy sang một bên, Trần Văn Nghĩa đi vào, thấy tôi chuẩn bị rút kim, anh ta vội vàng tiến lên ngăn cản, nhìn tôi nói: “Thưa cô, bác sĩ vừa nói, cô không được rút kim” Tôi cau mày nói: “Trần Văn Nghĩa, anh có thể giúp hỏi xem Cố Diệc Phàm không, anh ấy thế nào rồi?

Tôi thực sự lo lắng! Có ai ở bên cạnh chăm sóc anh ấy không?” Trần Văn Nghĩa thở dài, có chút bất lực thở dài nói: “Thưa cô, có lúc tôi thật sự không hiểu, cô thật sự hồ đồ hay giả hồ đồ nữa, cô cho rằng tổng giám đốc Cố bảo vệ cô khỏi bị thương, cô cho rằng tổng giám đốc Phó sẽ không quan tâm đến anh ta sao? Cô là vợ của tổng giám đốc Phó. Anh ấy quan tâm đến cô, yêu thương cô. Anh ấy đã sắp xếp tốt mọi thứ cho cô ngay sau khi tai nạn xảy ra. Biết cô bị tai nạn, anh ấy đã vội vã đến bệnh viện ngay khi có thể, nhìn cô đứng đó đầy máu.

Ở cửa phòng cấp cứu lo lắng cho một người đàn ông khác, thậm chí hoàn toàn không để ý đến mọi người xung quanh, cô còn không nghe thấy anh ấy gọi cô, nói chuyện với cô, cô đột nhiên ngất đi, anh ấy lo lắng đến mức sắp khóc. Vì sợ cô lo lắng cho vết thương của tổng giám đốc Cố, anh ấy đã tìm bác sĩ giỏi nhất trong bệnh viện để tiến hành phẫu thuật cho anh ta, y tá tốt nhất để chăm sóc cho tổng giám đốc Cố, thậm chí có cả người hộ tống. Mà từ lúc cô tỉnh lại đến giờ, một câu cùng tổng giám đốc Phó cô cũng không nói, thậm chí mọi lời nói đều xoay quanh tổng giám đốc Cố, thưa cô, anh ấy là chồng của cô, anh ấy là một người đàn ông bằng xương bằng thịt, nhìn người phụ nữ của mình tuyệt vọng vì người đàn ông khác, anh ấy không phải là gỗ, anh ấy sẽ cảm thấy khó chịu và tổn thương! ” Tôi sững sờ, nhất thời không biết nói gì nên chỉ biết mím môi im lặng.

Thấy tôi sững sờ, Trần Văn Nghĩa thở dài nói: “Thưa cô, tổng giám đốc Cố đã qua cơn nguy kịch rồi. Anh ta chưa tan thuốc mê nên vẫn chưa tỉnh, nhưng đã có y tá và bác sĩ canh giữ. Sẽ không xảy ra chuyện lớn gì, cô đừng lo lắng. Điều quan trọng nhất lúc này là cô nên nghỉ ngơi và chăm sóc cơ thể thật tốt.” Nói xong anh ta để tôi nằm trên giường bệnh, đầu óc tôi chỉ toàn là lời nói của Trần Văn Nghĩa, nhất thời không thể nói ra là cảm giác gì, là do tôi quá lo lắng, cho nên mới bỏ qua cảm xúc của Phó Thắng Nam.

Bình luận

Truyện đang đọc