TỔNG TÀI PHU NHÂN CÓ THAI RỒI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 687: Màn sương dần dần được hé mở (6)

 

Tôi kinh ngạc nhìn anh không chắc chắn: “Anh nói Thẩm Lâm Phong là bà ngoại của em?” Anh gật đầu.

“Nhưng bà ấy không phải là con gái nuôi của nhà họ Tống sao? Sao bà ấy lại mang họ Thẩm?” “Năm đó, bà Tống vì không thể có con nên mới nhận một bé gái làm con nuôi. Đứa bé lúc đầu mang họ Tống nhưng không bao lâu sau khi nhận con nuôi, bà Tống lại có thai. Sau này chắc vì một số lý do riêng tư nào đó mà họ đã đổi họ của bà ngoại em, để bà theo họ gốc của bà Tống là họ Thẩm”

Chỉ trong một thời gian ngắn, nhà họ Mục đã trở thành một trong những gia tộc có danh tiếng nhất nhì ở thủ đô. Những gia tộc lớn có truyền thống khác đều nịnh nọt để dựa hơi nhà họ Mục. Cây cao đón gió lớn nên không ít gia tộc ở thủ đô muốn ra tay với nhà họ Mục.

Tôi lờ mờ đoán được thứ gì đó, tôi nhìn anh rồi nói: “Chiếc hộp Lỗ Ban mà anh nói có phải là chiếc hộp đàn hương mà bà ngoại để lại cho em không?” Anh gật đầu: “Chính là chiếc hộp đó, lúc đầu Mục Dĩ Thâm tìm mọi cách tiếp cận em cũng là vì để lấy được nó” Nghĩ kỹ lại thì lần đầu tiên tôi gặp Mục Dĩ Thâm là ở khu mộ của bà ngoại tôi. Anh ta đứng trước mộ của bà tôi rất lâu. Lúc đó, tôi chỉ nghĩ anh ta tùy tiện đứng lại nên cũng không suy nghĩ nhiều. Bây giờ nghĩ lại ánh mắt lúc đó của anh ta thì tôi càng lúc càng không chắc chắn với suy nghĩ trước đây của mình.

“Nhưng em đã đưa cái hộp đó cho Mục Dĩ Thâm rồi” Từ trước tới giờ, tôi không quan tâm đến chiếc hộp đó lắm nên hồi ở Myanmar khi Mục Dĩ Thâm nhắc đến chuyện cái hộp thì tôi cũng chẳng suy nghĩ gì mà đưa nó cho anh ta luôn.

Anh nhìn tôi, khóe miệng hơi nhếch lên: “Thế nên anh đã chuẩn bị trước rồi, lấy một chiếc hộp khác thế vào chỗ-của chiếc hộp kia” Tôi ngạc nhiên nói: “Mục Dĩ Thâm mà biết thì nhất định sẽ giết chết chúng ta. Mặc dù đồ vật trong hộp không phải là thứ gì chí mạng nhưng nhờ nó mà nhà họ Mục có thể sẽ kiếm được một khoản tiền lớn. Nếu nhà họ Mục có được số tiền này thì bọn chúng sẽ có cơ hội trở mình và tiếp tục đấu đá với Phó Thiên”

Tôi do dự một lúc rồi nhìn anh nói: “Nếu nhà họ Mục mở hộp ra và phát hiện bị lừa thì mọi chuyện sẽ ra sao?” Anh cười: “Chiếc hộp mà Mục Dĩ Thâm lấy là chiếc hộp giả nên đương nhiên sẽ không mở được. Nhưng sau này anh ta thật sự sẽ nắm lấy chúng ta không buông đấy, sau này chúng ta không dễ gì mà đối phó lại được với mối phiền phức này đâu”

Tôi không khỏi thở dài: “Nói trắng ra, mục đích cuối cùng của nhà họ Mục cũng chỉ là để kiếm tiền. Nhưng sau bao nhiêu năm, gia sản nhà họ Mục đã lớn như vậy rồi mà tại sao họ vẫn cứ cố chấp để kiếm chác như vậy chứ?” Xe tới nhà họ Thẩm lúc nào mà tôi không để ý, đèn trong sân sáng lên, có quản gia và mấy người giúp việc đang đứng chờ ở đó. Tôi dừng xe, quản gia lấy chìa khóa xe đưa cho một người giúp việc để anh ta đỗ xe giúp tôi: Sau mấy câu hỏi thăm, người quản gia đưa tôi vào trong biệt thự: Trong phòng lớn, đồ ăn đã được bày biện xong nhưng hình như chỉ có mỗi Thẩm Quang ở đó.

Nhưng chúng tôi vừa ngồi xuống không bao lâu thì bên ngoài đã truyền đến tiếng động cơ ô tô, Thẩm Quang khit mũi nói: “Thằng quỷ này đến đúng lúc thật đấy. Sớm không đến, muộn không đến mà đến đúng vào lúc ăn cơm” Thẩm Quang vừa dứt lời thì giọng của Thẩm Minh Thành cũng truyền từ bên ngoài vào: “Yo, đến sớm nhỉ. Tôi còn tưởng vợ chồng em mò mẫm tới bảy tám giờ tối mới tới nữa, không ngờ sớm vậy mà đã có mặt rồi” Tôi ngước mắt lên nhìn rồi không khỏi cau mày nhìn sang người đàn ông bên cạnh.

Thẩm Quang mắng: “Thằng quỷ sứ này, mày cút ra khỏi đây cho chú ngay” “Chú ba, chú chơi gì kỳ vậy? Gần đây công việc cháu bận rộn lắm. Chú gọi cháu đến đây, không cho cháu ngồi một lát mà bắt cháu đi ngay, chú làm vậy là có ý gì?”

Nói xong, Thẩm Minh Thành nhìn sang Vương Yên Nhiên đang đứng bên cạnh, nói: “Nhiên, em mau đưa tặng chú ba món quà mà em đã mua cho chú đi, để chú hạ hỏa chút” Vương Yên Nhiên cầm chiếc hộp trong tay, mỉm cười giả vờ ngoan ngoãn hiểu chuyện rồi đi đến chỗ của Thẩm Quang: “Cháu chào chú ba! Anh Thành nói bình thường chú thích uống trà, ở chỗ bạn cháu có loại bánh trà này được ủ từ mười năm trước, đây là trà của núi Dịch Võ.

Lúc nào chú rảnh chú có thể uống thử, hi vọng là chú thích món quà này” Nói xong, Thẩm Yên Nhiên hai tay cầm bánh trà đưa đến trước mặt Thẩm Quang, nụ cười trên mặt cô ta không khác gì nụ cười của một cô gái ngoan hiền. Khí chất và thái độ của Thẩm Yên Nhiên làm vẻ yểu điệu trên người cô ta càng trở nên rõ ràng hơn.

Có vẻ mấy năm nay, Thẩm Yên Nhiên đã học được không ít thứ từ giới nổi tiếng ở thủ đô. Nếu không phải mấy năm trước tôi từng tận mắt nhìn thấy dáng vẻ chật vật của cô ta ở quán bar thì chắc tôi cũng sẽ nhầm cô ta với một thiên kim tiểu thư của một gia đình quyền quý nào đó mất.

Thời gian quả là một thứ kỳ diệu, biến Thẩm Yên Nhiên trở nên xinh đẹp tỏa sáng như vậy.

Thẩm Quang không nhận chỗ bánh trà mà trầm mắt lại nhìn Thẩm Minh Thành, ông thấp giọng kiềm chế: “Thế mày có ý gì?” Thẩm Minh Thành nhún vai, nói với vẻ không quan tâm: “Người ta có lòng tặng chú quà thì tốt xấu gì chú cũng nên nhận lấy chứ. Nếu chú muốn dạy dỗ cháu thì để ăn cơm xong rồi tính. Để đến lúc không có ai thì chú tha hồ xử lý cháu, chú đừng nổi nóng như thế, làm mọi người mất hết cả hứng”

Bình luận

Truyện đang đọc