TỔNG TÀI PHU NHÂN CÓ THAI RỒI

Chương 626: Tràn đầy dịu dàng và cưng chiều (6)

 

Tôi cúi đầu, cũng không biết nên nói gì, nghĩ nghĩ rồi nhìn Lâm Uyên: “Mẹ, cha con đâu!” Lời nói này là lời nói được phát ra trong trạng thái không ý thức được.

Trong đầu tôi chỉ toàn nghĩ đến những lời nói lúc nãy của Mạc Thanh Mây, cho nên không ý thức được bản thân lúc nãy vừa mở miệng gọi người.

Thấy Lâm Uyên đang đỏ mắt nhìn tôi, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa vui mừng, bởi vì bà ấy mạnh mẽ khắc chế bản thân không rơi lệ, cho nên khóe mắt dồn lại làm hiện ra mấy đường nếp nhăn dài mảnh, miệng mấp máy, có lẽ cảm xúc quá kích thích, bà ấy cũng chỉ nói ra được mấy chữ: “Con ơi, vừa nãy con…” Bà ấy dường như không dám hỏi, còn có phần không dám tin, những giọt nước mắt cố gắng kiểm chế trong hốc mắt cuối cùng không thể kiểm chế nổi nữa rơi xuống, bà ấy hoảng loạn đưa tay lên lau, kết quả càng lau càng nhiều.

Nhất thời mũi tôi chợt chua xót, trong lòng không tự chủ được lại vang lên câu nói của Mạc Thanh Mây: “Từ đầu đến cuối, người đau đón khóc không chỉ có một mình cậu.” Đúng vậy, người đau khổ không chỉ có một mình tôi, tuy tôi là người bị hại, nhưng mẹ đẻ tổn thương con mình, đứa con đau ð thân thể, người mẹ lại đau ở trong tim.

Tôi nhìn bà ấy, lại mở miệng một lần nữa, cười nhẹ: “Mẹ, cha con đâu?” Lâm Uyên cười, trên mặt lại toàn vẫn là nước mắt, chỉ về phía sau lưng tôi nói: “Ông ấy ở đó à? Đình Sinh, ông có nghe thấy lời nói vừa nãy của con chưa? Con bé tìm ông đói!” Tôi quay đầu, ngơ ngác, nhìn thấy Mạc Đình Sinh cầm tờ báo trong tay, nhìn tôi, đôi mắt đo đỏ, khóe miệng hàm chứa nụ cưỡi, thấy tôi nhìn ông, ông mờ miệng nói: “Làm sao thế?” Âm thanh này có hơi run.

Tôi mở miệng: “Con muốn hỏi chuyện liên quan đến công ty của Phó Thắng Nam bên đó.” Mạc Đình Sinh cười cười, ra hiệu cho tôi ngồi xuống, từ từ nói chuyện.

Ông khôi phục lại cảm xúc, Lâm Uyên dường như rất vui mừng, rót cho mỗi người chúng tôi một ly nước chanh, nhìn tôi nói: “Xuân Hinh, lát nữa con muốn ăn gì? Mẹ nấu!” Tôi cười cười: “Đều được ạ!” Tâm tình bà rất tốt, bước chân nhẹ nhàng đi vào phòng bếp.

Mạc Đình Sinh nhìn bóng lưng của bà ấy, có phần không biết làm sao nhìn tôi nói: “Con có thể mỡ miệng gọi bà ấy, bà ấy quá mức vui mừng rồi.” Tôi cười cười, chờ đợi lời nói tiếp theo của ông ấy.

“Chuyện của tập đoàn Phó Thiên có phần phức tạp, xã hội và chính phủ đồng thời tạo sức ép, trước mắt chúng ta không có cách nào tham gia vào chuyện này, đặc biệt là Thẩm Quang, một khi ông ấy tham dự vào, sự tình liền trở nên không thể nói rõ, có điều khá ð chỗ năng lực của Phó Thắng Nam, bố tin nó có thể xử lý tốt. Con cũng đừng lo lắng quá, công ty niêm yết trên thị trường chứng khoán như tập đoàn Phó Thiên, đối thủ cạnh tranh bây giờ muốn làm cho tan rã căn bản là chuyện không thể nào, huống hồ bây giờ có thể đối kháng với tập đoàn Phó Thiên ở thủ đô cũng chỉ có tập đoàn Thuận Phát, nhà họ Mục từ đầu đến giờ không làm chuyện cạnh tranh thị trường với người khác, cho nên những chuyện này đều chỉ là rắc rối nhỏ, không ảnh hưởng đâu.” Nghe ông ấy phân tích như vậy, tôi không kìm được thở phào một hơi, vậy thì vẫn còn tốt, tập đoàn Phó Thiên làm sao để nhiều năm nay càng ngày càng mạnh mẽ, những chuyện rắc rối gặp phải trong đó không phải là một hai chuyện, với năng lực của Phó Thắng Nam có lẽ có thể xử lý tốt.

Nhìn thấy dáng vẻ này của tôi, ông cười nhẹ nói: “Cái con bé này, rõ ràng là quan tâm mà vẫn giả vờ không để ý người ta, vừa nãy lúc thằng bé đến sao không tự mình hỏi? Có điều, suy cho cùng đây cũng là tập đoàn Phó Thiên, cây cao đón gió, con mối cũng có thể làm vỡ bờ kè, những chuyện như vậy tuy rằng không được tính là chuyện lớn, nhưng một khi Phó Thắng Nam xử lý không tốt, làm không tốt cũng sẽ hỏng việc, nó gần đây nhiều việc, con gái à, các con là vợ chồng, những lúc như thế này con đi thăm nó, động viên nó nhiều một chút” Tôi gật đầu, lời nói của Mạc Đình Sinh tôi đều ghi nhớ trong lòng, biết rằng bản thân ít nhiều gì cũng có phần bướng binh.

Trong phòng bếp, Lâm Uyên đã làm thức ăn xong rồi, tôi nghĩ nghĩ, nhìn bà ấy nói: “Mẹ, lát nữa con đi đến tập đoàn Phó Thiên mang ít thức ăn đến cho Phó Thắng Nam, trong nhà có hộp không ạ?” Bà cười gật đầu, vô cùng vui mừng: “Có, có, có mấy cái đó, trong nhà có hộp giữ nhiệt chuyên dùng để đưa cơm, mẹ tìm cho con!” Không bao lâu sau, bà ấy đã tìm ra một cái hộp giữ nhiệt ba tầng, tỉnh tế hào phóng, công dụng giữ nhiệt vô cùng tốt.

Có lẽ bời vì tâm trạng tốt, cho nên bà ấy đã làm không ít món ăn, sau khi chuẩn bị cho Phó Thắng Nam xong, Mạc Đình Sinh ôm Hiên Hiên đi xuống, nhìn bà ấy nói: “Muốn mang cơm cho ai à?” “Là Xuân Hinh, con bé muốn mang cơm cho Phó Thắng Nam.” Mạc Đình Sinh nhìn tôi nói: “Vậy mang hai phần chứ, trong nhà nhiều hộp giữ nhiệt như vậy, hai người làm hai phần đi, con qua đó ăn cơm cùng nó tốt biết bao nhiêu, nếu như con ở nhà ăn cơm rồi mới qua thì người ta chờ đến đói rồi.” Lâm Uyên thương tôi đói, không đồng ý nói: “Ăn rồi hãy đi, cũng không tốn bao nhiêu thời gian.” Tôi nghĩ thấy lời của Mạc Đình Sinh cũng đúng, gật đầu nói: “Mẹ, mẹ làm giúp con hai phần cơm đi!” Dưới lầu tập đoàn Phó Thiên.

Tôi đậu xe xong, gọi điện thoại cho Trần Văn Nghĩa, không bao lâu bọn họ đã bắt máy, Trần Văn Nghĩa mỡ miệng nói: “Bà chủ, xin chào!” “Trợ lý Nghĩa, Phó Thắng Nam có đang bận không? Truyện88 chuyên đi ăn cắp

Tôi ở dưới lầu của công ty, không biết anh ấy đã ăn cơm chưa nên tôi mang cơm đến cho anh ấy” Tôi mờ miệng, trong lòng có hơi thấp thỏm.

Trần Văn Nghĩa ngừng một chút rồi nói: “Chủ tịch lúc này đang họp, tôi xuống đón cô, bà chủ đợi tôi một chút.” Mấy phút sau, Trần Văn Nghĩa xuống lầu, chạy chậm đến trước mặt tôi, nhận lấy hai cái hộp giữ nhiệt trong tay tôi, cười nói: “Chủ tịch mà biết được cô đến nhất định sẽ rất vui mừng!” Tôi cười cười có hơi xấu hổ, vốn dĩ người nên xin lỗi trước là tôi.

Phòng làm việc của Phó Thắng Nam, anh đang họp, Trần Văn Nghĩa bảo tôi đợi một chút. Tôi ngồi một mình trong phòng làm việc rộng lớn, bởi vì không kìm được đánh giá tứ phía, căn phòng này hình như đã được nâng cấp lên rồi, thiết kế và cách bài trí trong phòng đều là tông đen trắng, đơn giản lại hào phóng.

Khu vực nghỉ ngơi đặt một cái kệ sách, sách trên kệ đều là một số loại sưu tầm, có mấy quyển bởi vì thường xuyên xem, có hơi mòn, nhưng không hề ảnh hưởng đến giá trị của nó.

Thấy bên trong cả phòng làm việc giống như không có thực vật màu xanh gì, tôi không kìm được có hơi nghi hoặc, cô thư ký đưa đến một lý trà, tôi nhịn không được nhiều chuyện hỏi một câu: “Trong phòng làm việc của chủ tịch sao lại không có cây xanh vậy?” Thư ký ngơ ngác một chút, cúi đầu nói: “Là thư ký Nghĩa nói chủ tịch có dặn dò, không cho đặt, nói là do bà chủ không thích, trước đây có một người là thư ký Lục đã làm rồi, còn chọc cho bà chủ tức giận nữa! Cho nên về sau văn phòng của chủ tịch không bao giờ đặt cây xanh nữa.” Nói xong, cô ấy có phần tính nghịch lè lưỡi, cười cười rồi đi ra.

Tôi nhớ ra rồi, lúc ở thành phố Giang Ninh, Lâm Nhiên từng làm thư ký cho Phó Thắng Nam, lúc đó cô ta để trong phòng làm việc của Phó Thắng Nam không ít cây xanh, bởi vì biết rằng cô ta không có ý tốt, cho nên lúc đó tôi đã tức giận với Phó Thắng Nam, nhưng không ngờ rằng Phó Thắng Nam luôn nhớ đến chuyện này, bây giờ trong văn phòng này cũng không để cây xanh nữa.

Mấy phút sau, cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Phó Thắng Nam bước vào, tôi có phần buồn ngủ rồi: Thấy mắt mày anh chứa đựng ý cười nhìn tôi, tôi mð miệng, có phần yếu thế chột dạ nói: “Mẹ em nói anh đi quá gấp, không kịp giữ anh lại ăn cơm trưa, bảo em mang đến cho anh.”

Bình luận

Truyện đang đọc