TỔNG TÀI PHU NHÂN CÓ THAI RỒI

Chương 397: Người biết đau không chỉ là em (10)

 

Nghĩ đến những chuyện trước đây không khỏi
bật cười, mấy câu chuyện cười lúc trước tưởng
chừng chỉ là nhất thời, bây giờ nghĩ lại từng chỉ tiết
cũng cảm thấy ấm áp rất lâu. Vào đọc tại truyen.one nhé

Nhân duyên giữa con người với con người, thế giới xoay quanh,
không thể che giấu được bất kì chuyện gì, cũng
không thể có được những gì mình muốn.

Nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau liền
nghĩ rằng do thấy tôi lâu quá vẫn chưa đi xuống
nên chị Linh đi lên gọi tôi xuống ăn cơm. Tôi tết lại
mái tóc dài của mình, quay đầu lại nhìn thì thấy đó
là Phó Thắng Nam liền không khỏi sửng sốt một
chút, sau đó hơi quay người lại, động tác tay cũng
chậm lại. Tối qua, chúng tôi đã cãi nhau! Hai tay
Phó Thắng Nam đặt lên vai tôi, nhìn vào gương
trang điểm, anh cuối xuống, ánh mắt dịu dàng
nhìn tôi tết tóc, không còn sự thù hẳn tối qua bây
giờ trở nên dịu dàng như nước. Tôi rũ mắt t xuống
không nhìn anh, tuy rằng động tác tay rất chậm
nhưng độ dài của tóc cũng có hạn. Tôi không nói
gì, Phó Thắng Nam cũng im lặng, không khí trở
nên có chút kì lạ.

Cô khế thở dài, vẫn chưa nói gì thì Phó Thẳng
Nam đã lên tiếng trước: “Một lát nữa phải đi thăm
Hồ Diệp, em có muốn trang điểm không?” Nếu
anh ấy không nhắc thì tôi thật sự đã quên mất
chuyện phải đi thăm mẹ con Hồ Diệp. Anh ấy đã
chủ động nói chuyện cũng xem như là đang dỗ
dành tôi rồi, xưa nay chỉ có người nhân nhượng
anh ấy, bây giờ anh ấy lại hạ mình xuống thì tôi
cũng không thể không nói lời nào.

Tôi gật đầu, đưa tay ra mở ngăn kéo tìm băng
đô buộc tóc: “Hôm nay anh có cần đến công ty
không?” Tôi vừa nói vừa thoa son dưỡng qua loa.
Trang điểm quá phiền phức, thêm nữa là phải tẩy
trang, cứ lặp đi lặp lại như vậy cũng có chút mệt,
chỉ cần đơn giản thoa một ít son dưỡng là được
rồi.

Vào đọc tại truyen.one nhé Anh nói: “Rất đẹp!” Trong

giọng điệu có phần lấy lòng của trẻ con. Tôi mỉm cười,

đứng dậy đi vào phòng quần áo.

Trên bàn cơm, tôi vốn cũng không đói lắm
nên chỉ ăn một chút, điện thoại của Phó Thắng
Nam đặt ở trên bàn liền vang lên, trên màn hình
hiển thị tên Trần Văn Nghĩa, nghĩ là chuyện của
công ty liền nhìn tôi rồi nói: ‘Anh sẽ xong ngay!”
sau đó liền đứng dậy đi nghe điện thoại, những lỗi
anh nói đều là thuật ngữ chuyên môn, tôi hầu hết
đều nghe không hiểu, nhưng có một điều tôi có
thể chắc chản rằng anh đang thu mua công ty Cố
Nghĩa, không phải theo cách một hơi nuốt trọn mà
là tiến hành theo tuần tự. Tôi nhìn cơm trong bát,
thất thần một hồi, lúc đứng dậy liền chạm đến ghế
phát ra âm thanh có chút lớn. Anh quay đầu lại
nhìn thấy tôi rời đi liền cau mày cúp máy nhìn tôi:
“Sao vậy? Không hợp khẩu vị sao?”

Chị Linh nghe thấy lời này không khỏi có chút
khẩn trương, dù sao thì cô ấy cũng mới đến đây
ngày đầu tiên, nếu như không vừa lòng sẽ bị đuổi việc.

Tôi läc đầu: “Em không đói!”

Cô đi lên lầu tìm túi xách, việc giữa anh và Cố
Diệc Hàn cho dù có xuất phát từ mục đích gì thì
cô cũng không được chen vào, khoản tiền mà tôi
đưa cho Cố Diệc Hàn và khoản tiền mà Phó
Thắng Nam đưa cho Cố Diệc Hàn là hai khái niệm
hoàn toàn khác nhau. Nếu như tôi vẫn tiếp tục
chen vào việc này thì thủ đoạn của Phó Thắng
Nam có thể sẽ càng dữ dội hơn nữa. Trước đây
tôi có mua cho con của Hồ Diệp một cái vòng tay
vàng, vốn là chờ đến ngày đứa trẻ đầy tháng sẽ
tặng cho nó, nhưng tặng bây giờ cũng như nhau.
Thẩm Minh Thành nói thủ đô trời lạnh, anh ta
cũng không định làm tiệc đầy tháng cho đứa trẻ,
chỉ dành ra một chút thời gian người trong nhà ăn
uống với nhau là được rồi.

Tôi đi xuống lầu nhìn thấy Phó Thẳng Nam
dường như đang dặn dò chị Linh cách phải chăm
sóc Tuệ Minh, anh nhìn thấy tôi đi xuống trên
khuôn mặt liền nở ra một nụ cười.

“Chuẩn bị xong rồi?” Tôi gật đầu, bước ra khỏi
biệt thự, bước thẳng vào chiếc xe được đậu sẵn
trong sân. Lúc Phó Thảng Nam lên xe liền đặt
một chiếc hộp nhỏ vào tay tôi rồi khởi động xe:
“Mẫu mới của Hạ Vỹ”

Tôi sững người một lúc rồi mở chiếc hộp ra,
bên trong là một chiếc điện thoại di động mẫu
mới với viền vàng và kim cương, vô cùng thời
trang và khí chất. Tôi quên mất rằng điện thoại
của mình tối qua đã bị anh ấy đập mất rồi. Tôi
không nói gì, chỉ lấy điện thoại ra nhìn một lát rồi
cất vào túi xách. Trên đường cả hai người đều rơi
vào trầm mặc không nói gì. Thẩm Minh Thành
mua cho Hồ Diệp một căn biệt thự phong cách cổ
kính ở Hải Phòng, trong sân nhỏ trồng rất nhiều
hoa và cây cỏ, tuyết đọng thành đống nên không
thể nhìn ra được cảnh sắc.

Trong biệt thự có hai bảo mẫu được thuê để
chăm sóc mẹ con Hồ Diệp, Thẩm Minh Thành
không có ở nhà. Hồ Diệp vẫn chưa hết ngày ở cữ,
nằm trong phòng nghe thấy tôi và Phó Minh
Thành đến liền đi ra phòng khách đợi. Nhìn thấy
cô ta mặc bộ áo ngủ dày cộp, sắc mặt không tốt
bằng lúc mới sinh con xong. Hồ Diệp nhìn thấy tôi
liền cố nặn ra một nụ cười, nói: “Đến rồi à, đã ăn
cơm chưa?”

Vào đọc tại truyen.one nhé Nhìn thấy cô ta ốm đến mức

rõ ràng, tôi nhịn không được liền nói: “Đã ăn rồi, sao cô

đột nhiên lại ốm nhiều như vậy?”

Hồ Diệp cười nói: “Sinh con ra rồi nhìn gầy đi
là chuyện bình thường” Hồ Diệp tỏ ý bảo chúng tôi
ngồi xuống, phân phó bảo mẫu đi rót nước.

Tôi nhìn một vòng không thấy đứa nhỏ liền
hỏi: “Đứa bé đâu rồi?”

“Đứa bé đang ngủ trên tâng!” Hồ Diệp vừa nói
vừa đưa nước cho tôi, cười nói: “Đứa bé vội vàng
muốn ra ngoài nên một vài bộ phận trên người
vẫn chưa phát triển, vậy nên cần phải nằm lồng ấp
một khoảng thời gian.” Hồ Diệp nói điều này trông
có vẻ nhẹ nhàng, nhưng tôi cảm thấy có một chút
đau lòng trong đó liền khế thở dài: “Tuệ Minh
cũng vậy, từ từ lớn lên rồi sẽ tốt thôi.”

 

Nói chuyện được hơn một lúc, Phó Thẳng
Nam vẫn luôn im lặng ngồi bên cạnh cũng không
nói gì lâu lâu uống một ngụm nước, chỉ là thỉnh
thoảng có điện thoại gọi đến liền nhấn từ chối.

Hồ Diệp từ đầu đã để ý đến, nói được một
nửa liền nhìn Phó Thắng Nam nói: “Tổng giám
đốc Thắng Nam nhất định là chưa nhìn thấy đứa
trẻ một tháng tuổi phải không, anh ngồi đây cũng
nhàm chán không bằng đi lên xem thử, sau này
anh và Thẩm Xuân Hinh sinh con cũng biết được
đứa trẻ sơ sinh có hình dáng như thế nào”

Phó Thẳng Nam nhìn tôi gật đầu rồi đứng dậy
đi lên tầng hai dưới sự hướng dẫn của bảo mẫu.
Phó Thắng Nam vừa rời đi, Hồ Diệp liên nhìn tôi
hỏi: “Cãi nhau rồi à?”

Tôi lắc đầu: “Không có, sao vậy?”

Hồ Diệp bĩu môi: “Người ngoài cuộc thì tỉnh
táo, ai cũng có thể nhìn ra, người người kính sợ

Tổng giám đốc Thắng Nam, lúc ở bên cạnh cô thì
như biến thành một người khác, anh ấy vậy mà

không nói tiếng nào ngồi đó nghe cuộc trò chuyện
nhàm chán của chúng ta, điện thoại của công ty
gọi đến cũng không nghe máy, cô thì lại thờ ơ
không để ý đến, người ta cẩn thận dè dặt như vậy
tám phần là hai người đã cãi nhau rồi”

Đó xem như là cãi nhau sao? Tôi không trả lời,
chỉ cười cười kết thúc vấn đề này.

Tôi và Hồ Diệp nói chuyện một lúc lâu, lúc tôi
và Phó Thắng Nam đi ra khỏi biệt thự thì thời gian
cũng không còn sớm nữa. Tôi nói: “Đến bệnh viện
đi!” Vào đọc tại truyen.one nhé

Phó Thẳng Nam đang lái xe, liếc sang nhìn tôi
hỏi: “Chỗ nào không thoải mái sao?”

“Đi tháo vòng!” Thứ đó ở trong cơ thể anh thời
gian lâu dần cũng sẽ có vấn đề.

Phó Thẳng Nam hơi sững người, sau cùng
cũng không nói gì, đổi hướng lái xe đến bệnh viện.
Ở trước phòng phẫu thuật, điện thoại của Phó
Thắng Nam đưa cho tôi vang lên, là Trần Văn
Nghĩa gọi đến. Đáng lẽ tôi không được trả lời điện
thoại của Phó Thẳng Nam nhưng anh ta gọi mấy
lần liền, tôi nghĩ rằng có chuyện gấp nên đành
nghe máy.

Tôi vẫn chưa kịp nói gì thì Trần Văn Nghĩa đã
lên tiếng: “Tổng giám đốc Thắng Nam, đã cho
người điều tra cục công thương của Công ty Cố
Nghĩa rồi, nếu như không xảy ra vấn đề gì thì Công
ty Cố Nghĩa tạm thời sẽ bị cấm một đoạn thời
gian, đoạn video của mẹ Tổng giám đốc Diệc Hàn
có cần phải đưa cho truyền thông nữa không?”
Video của Trương Huệ Mẫn sao?

 

Bình luận

Truyện đang đọc