TỔNG TÀI PHU NHÂN CÓ THAI RỒI

Chương 622: Tràn đầy dịu dàng và cưng chiều (2)

 

Tôi liếc cô ấy một cái, hỏi thăm, “Mọi người dạo gần đây sao rồi?” Cô ấy bắt đầu kể tội/Anh trai mình với chị dâu mình, vẫn là cái trò cãi ầm ĩ xong thì đòi cắt đứt này kia, nếu không có Tuệ Minh khuyên can, mình đoán là chắc hai người họ hẹn chỗ nào đó rồi chết cũng nhau mất tiêu rồi, cậu cũng đừng tự giày vò nữa, thời gian ấy mà, nó là vậy đấy, quá khứ qua đi, còn cứ để tâm vào mấy chuyện vụn vặt, không phải là đang tự giày vò mình cũng đang giày vò người xung quanh mình đấy sao, đến sau này cũng chỉ còn mỗi một mình mình đau khổ thôi?” Tôi mím mồi, nói không nên lời.

Xe dừng lại ở dưới lầu biệt thự của Mạc gia, tôi chấn kinh một hồi, nhưng cũng không nghĩ nhiều, xuống xe, chưa kịp phản ứng, Tuệ Minh một phốc nhào tới ào vào lòng tôi.

Con bé ôm tôi, vừa chặt cứng vừa thân thiết, đôi môi bé nhỏ không ngừng mấp máy nói nhớ tôi.

Ôm cơ thể mềm mại của con bé, dưỡng như mọi mệt mỏi đều trong chớp mắt tản đi hết, Lâm Uyên và Mạc Đình Sinh cũng vừa bước tới, cùng với một người đàn ông trạc năm mươi khác, mới mấy tháng không gặp, cứ như già thêm mấy tuổi, dấu hiệu của tuổi tác đã chiếm trọn gương mặt.

Tôi nhìn họ, không biết nên nói gì, chỉ nở nụ cười coi như chào hỏi.

Lâm Uyển nhìn tôi, ôn hòa như mẹ tôi cười nói“Về là tốt lắm rồi, về là tốt rồi, đi, chúng ta vào nhà! Vừa nói vừa kéo tôi vào biệt thự, chắc là Mạc Thanh Mây dặn trước với người nhà rồi, cho nên, họ dặn dò giúp việc làm thêm một bàn thức ăn nữa.

Tuệ Minh khá kích động, đã chín giờ rồi đáng lý đã đến giờ đi ngủ rồi nhưng cô ấy vẫn ÿ lại tựa vào ngực tôi, thấy cô ấy chẳng buồn ngủ tí nào, Lâm Uyển nhẹ giọng nhắc nhở mấy lần.

Nhưng cô nhóc về phòng được vài phút, lại chạy ra, leo lên người tôi, giọng nói nhẹ nhàng nói với tôi”Mẹ ơi, tối nay con ngủ với mẹ được không? Con muốn ôm mẹ ngủ, lâu lắm rồi con chưa được ngủ chung với mẹ, con nhớ mẹ lắm!” Bất kỳ một người mẹ nào đã xa cách con mình lâu đến vậy, đều không cách nào có thể từ chối đứa con của mình, tôi cũng giống vậy.

Vui vẻ gật đầu với con bé.

Ăn được kha khá, Hàn Trí Trung xách vali về tới nhà, đem lên lầu, rồi ôm con lại, lúc đó phải đi gấp, còn chưa gặp con đã đi rồi.

Tôi đón lấy đứa bé mới bốn tháng tuổi từ trong ngực Mạc Thanh Mây lại, rất nhỏ, thịt có chút xíu, vừa gặp đã yêu, vừa gặp đã thấy vui, hầu như mọi người phụ nữ đều không có kháng sinh với trẻ nít, bất giác sẽ sinh ra một thứ tình cảm yêu thương với đứa bé đó.

Tuệ Minh ngồi bên cạnh tôi, nhìn đứa bé đó nói”Mẹ ơi, mẹ cũng sinh cho con một đứa em trai giống Hiên Hiên đi, bà ngoại nói con lớn thêm chút nữa, là có thể giúp mẹ chăm sóc em trai rồi, như vậy mẹ sẽ được đỡ mệt mỏi.” Tôi nghe con nói mà ngần người, nhìn con bé vừa cười vừa nói/Tuệ Minh, mẹ có một mình con là đã đủ rồi.” Mạc Thanh Mây nhìn tôi nói“Cậu với Phó Thắng Nam thực sự không muốn có con à?” Tôi gật đầu, không tiếp tục đề tài này nữa.

Ngồi một hồi, bóng đêm dần nặng Đặt Tuệ Minh lên giường, Lâm Uyên nói : “Trong phòng ngủ có phòng quần áo, trong đó có một ít quần áo do đích thân bố con chọn, có một số là mẹ chọn, mẹ dựa vào cách ăn mặc hằng ngày của con để chọn, nhưng cũng không chắc là con có thích không, có điều cũng không sao, nếu con không thích, mẹ có thể thay đổi, trang sức với túi đều là do bố con đi nước ngoài mang về, đọc full tại truyen . one, được chắt lọc từ những cửa hàng thời trang có tiếng, mẹ biết Phó Thắng Nam không để con thiệt thòi, rất nhiều thứ, con cũng từng thấy rồi, không cần phải để ý quá, nhưng người làm cha làm mẹ như bố mẹ cũng chỉ biết tới đó thôi, muốn đem những thứ tốt nhất trên đời này đưa tới trước mặt con, những năm gần đây chuyện hồ đồ mà bố mẹ làm tất nhiên không ít, bây giờ bố mẹ muốn đền bù, mẹ biết trong lòng con có khúc mắc, con à, bố mẹ không ép con, chỉ cần con lâu lâu chịu quay về thăm bố mẹ vài ngày, bố mẹ đủ thấy thỏa mãn rồi.”

Lâm Uyên nói đoạn, nước mắt bất tri bất giác chảy xuống, giọng nói có chút nghẹn ngào, tôi đưa tay ôm lấy bả vai của bà ấy, nói“Sau này mọi thứ sẽ tốt hơn thôi!” Tôi không biết sau này sẽ như thế nào, nhưng trên thế gian này chuyện khó khăn nhất không thể dùng lý trí để giải quyết được đó chính là máu mủ, cũng chỉ có máu mủ mới có thể dẫn lối cho chúng ta trên bước đường sâu thẳm không lối thoát, tôi với họ mặc dù không có tình cảm, nhưng máu mủ thì vẫn có đó, mấy mươi năm trong phần đời còn lại, tôi nghĩ tôi sẽ học được khái niệm người một nhà.

Bà ấy nhìn tôi, cười vui mừng, có vài lời, kỳ thật không cần phải nói nhưng vẫn sẽ hiểu, thậm chí cũng không nhất định phải nói ra, có đôi khi một ánh mắt, hoặc là một động tác là đủ rồi.

Lúc ð nhà xác, thực sự tôi suy nghĩ rất rõ ràng, cả đời này của con người, trong lòng nghĩ gì nhớ nhung gì, thì nhất định phải cố gắng lập tức thực hiện, nếu không ngay một khắc chúng ta rời khỏi cõi đời này, tất cả mọi thứ chúng ta chỉ giữ lại được sự hối hận.

Nếu đã chưa chết, thì phải cố gắng trân trọng mọi thứ ngay khi ta còn sống.

“Thời gian không còn sớm nữa, con nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai con muốn ăn cái gì? Mẹ làm cho con, vừa hay ngày mai Tuệ Minh được nghỉ học, người một nhà chúng ta có thể cùng nhau tụ hội!”Lâm Uyển nói, khóe miệng hiện ra ý cười khó mà che giấu được.

Tôi cũng cười với bà ấy, nói/“Đều được, con không kén ăn!“Điều này là thật, mặc dù ăn ít, nhưng cho tới bây giờ không có món gì mà tôi không ăn được, về có bản thì có gì ăn nấy.

Bà ấy gật đầu;Vậy được thôi, mẹ sẽ làm vài món sở trường của mẹ!“Nói đoạn, bà ấy dặn dò tôi thêm vài câu, bảo tôi đi ngủ sớm.

Tôi gật đầu, nhưng thực sự cũng buồn ngủ lắm rồi.

Bà ấy đi tới cửa, giống như nhớ tới điều gì đó, quay đầu lại hết sức nghiêm túc nhìn tôi nói“Con cãi nhau với Phó Thắng Nam đấy à?” Tôi sửng sốt một hồi, không ngờ bà ấy sẽ hỏi đến vấn đề này, cười cười nói, “Không có, con nhớ Tuệ Minh quá, cho nên vừa xuống máy bay là con gọi ngay cho Mạc Thanh Mây, vẫn chưa kịp nói với Phó Thắng Nam chuyện con về!” Nói chung là khoảng thời gian này, bình thường Phó Thắng Nam sẽ cùng cô đến, nhưng hôm nay thì chỉ có một người tới, nên họ sẽ cho rằng hai người cãi nhau.

Bình luận

Truyện đang đọc