TỔNG TÀI PHU NHÂN CÓ THAI RỒI

Chương 621: Tràn đầy dịu dàng và cưng chiều (1)

 

Helen hiểu những điều này hơn tôi, cô ấy biết tim của Cố Diệc Hàn không đặt trên người cô ấy, cô ấy không giống như những người phụ nữ khác dòm ngó đến tiền của anh ta, trái ngược với họ ngoại trừ tình yêu của anh ta, ngoài ra cô không cần gì khác.

Cứ như vậy, cho dù Cố Diệc Hàn muốn dùng tiền tài để bù đắp nhưng lại không cách nào yêu cô cho nên dần dần nó biến thành một món nợ, bời vì cô ấy và anh ta sống với nhau, mối hôn nhân này, Cố Diệc Hàn dần lấn vào nợ nần, mà không có tiền nào có thể trả đủ món nợ này, gồm cả cô, cũng gồm cả đứa con của hai người.

Tôi gật đầu, nhìn cô ấy chật vật đến vậy, trong lòng ít nhiều có chút đau lòng.

Dừng lại một chút, tôi cũng không định làm gì, chỉ có thể mở lời nói với cô ấy, “Tôi có đặt vé máy bay về thủ đô, tối nay bay, sắp tới có lẽ sẽ phải về thủ đô một chuyến, nếu như cô có cần giúp đỡ, có thể tìm đến bạn của tôi, số điện thoại cách thức liên lạc cũng như địa chỉ tôi đã gửi tin nhắn qua cho cô rồi, nếu hai mẹ con thấy ở bệnh viện không tiện thì có thể đến nhà tôi, nhà tôi không có ai đâu, hai mẹ con cứ yên tâm ở là được.”

Cô ấy nhìn tôi, vẫn là câu nói ấy, “Cảm ơn!” Ngừng một chút rồi nói, “Chúng ta vốn dĩ có thể trờ thành bạn bè tốt của nhau” Một câu nói ấy, như một cái búa nặng cân, đột nhiên đánh lên lưng tôi, tôi không biết giờ nên vui hay nên buồn, nhưng cũng phải nở nụ cười, nói, “Cứ như bây giờ cũng đã rất tốt rồi!” Cuộc đỡi lên xuống chập chùng, làm gì có ai có thể cách quyết định chuyện gì, cũng đâu có ai có thể đoán trước bước kế tiếp sẽ là sóng gió từ đâu.

Nói chuyện với cô ấy một hồi lâu, lúc tôi quay lại phòng bệnh, Cố Diệc Hàn cũng có mặt, có chị Lưu đang trông coi, nhìn thấy tôi chỉ là nhẹ nhàng thăm hỏi một câu, tôi dặn dò lại vài câu, rồi cũng không nói thêm gì nữa.

Thu dọn lại chút đồ đạc, đem đến một số đồ dùng để chị Lưu gửi cho Helen, sau đó kéo theo vali đi ra ngoài, đứng trước cổng đón xe, sau đó lên xe đến sân bay.

Lúc Âu Dương Noãn gọi tới, tôi đang ngồi trên xe taxi, cậu ấy có chút táo bạo nói, “Không phải tớ đã nói với cậu là trước tết Trung Thu nhất định phải ăn với nhau một bữa cơm sao? Sao cậu chẳng nói câu nào mà bỏ đi rồi? Đúng là cậu không xem tớ là bạn đúng không!”

Tôi áy náy xin lỗi cô ấy, “Đặt vé máy bay đột ngột quá, không kịp nói với cậu, để lần sau đi, cũng đâu phải không bao giờ tớ tới thành phố A nữa đâu, đợi dịp Quốc Khánh sắp tới nếu được nghỉ tớ về lại, lúc đó tớ với cậu ăn cơm họp mặt!” Cô ấy cũng hết lời, nhưng cũng chỉ có thể như vậy thôi, nói, “Tớ thực sự phục mấy người các cậu rồi đấy, ít phút ăn bữa cơm thôi mà, có thể làm trễ nải công việc gì của cậu cơ chứ, gấp gì!” Tôi cũng sững sờ, bắt lấy trọng điểm, “Các cậu?” Cô ấy gật đầu, “Thì đúng rồi chứ gì, cậu với Đoàn Thanh Lan đấy, trước đó thì ừ hăng hái lắm, rồi đột ngột bảo mình có việc phải đi gấp.

Tôi cũng ừm một tiếng, cũng không hỏi nhiều, rồi lại nhớ đến chuyện của Danwei, lên tiếng dặn dò, “Âu Dương Noãn mấy ngày gần đây tớ không ð thành phố A, mấy chuyện lúc trước tố nhờ cậu, chắc phải vất vả cho cậu rồi, đúng rồi, còn có Danwei, lúc trước tớ có gặp anh ta trong một con hẻm, thấy anh ta quá mức chật vật, cho nên lúc đó có để lại chút thông tin cho hắn, nếu như anh ta có cần giúp đỡ gì đó, có thể tìm đến tớ, gần đây tớ lại không có ð đây, chắc lại phải cần cậu giúp đỡ.”

Cách cả điện thoại cũng có thể nghe thấy cô ấy bu môi, cô ấy trả lời, “Được rồi, tớ biết rồi, cậu có trái tim nhân hậu, nhưng trái tim đó bị nát, dạng người Danwei, nói trắng ra thì chính là một gã nghèo đến tận cùng, cậu đi chọc người ta làm gì, rồi còn vứt cái mớ bòn bon này cho tớ nữa chứ” Tôi cười, nói thêm, “Làm phiển cậu rồi!” Cậu ấy gật đầu, “Biết rồi mà!” Cúp điện thoại, xe taxi cũng đúng lúc vừa xuống đường cao tốc, tôi xuống xe lấy vali, qua cửa an ninh, lúc chuẩn bị lên máy bay thì vô tình trông thấy một người quen.

Nói là người quen, nhưng cũng không quá quen, nói chung có có quen biết.

Đoạn Đồng vừa định lên máy bay, nhìn quanh bốn phía một lượt, như đang cố tránh người nào đó, nhìn quanh xong cúi đầu đi sang hướng máy bay Quốc tế.

Cô ấy muốn xuất ngoại? Đi đâu? Vốn dĩ tôi với cô ấy cũng không quá quen, nên tôi cũng không định đi đối mặt hỏi ngọn nguồn với cô ấy, thấy cô ấy đi rồi, tôi cũng không đứng lại lâu, nên dời chân bước tới máy bay.

Cũng không biết từ lúc nào tôi đã dần hình thành một thói quen khá quen thuộc, vừa lên máy bay tôi sẽ tìm một cuốn sách nào đó, xem đến khi hạ cánh, có điều dù sao đây cũng là một thói quen tốt.

Hành trình của chuyến bay kéo dài suốt bốn tiếng, lúc đến thủ đô, cũng đã khá trễ rồi, lấy điện thoại ra vào facebook xem xem, không có bất kỳ tin nhắn nào của Phó Thắng Nam cả, có một cảm giác khó chịu nhưng không biết nên gọi nó là gì.

Tầm tám giờ tối, cũng không biết Tuệ Minh đã ngủ chưa, nghĩ một hồi, rốt cục tôi quyết định không gọi điện thoại cho cô ấy nữa, trực tiếp đón xe đến khách sạn, dự định sáng mai sẽ đi gặp Tuệ Minh.

Đến khách sạn, tôi đến quầy lễ tân làm thủ tục nhận phòng, nhân viên lễ tân khá chậm chạp, vừa làm thủ tục nhận phòng cho tôi vừa nghe điện thoại, thỉnh thoảng ghé mắt nhìn sang tôi một lúc.

Tôi cũng không cần gì gấp, nên lịch sự mỉm cưỡi nhìn cô ấy, tôi cũng không giục.

Cô ấy nghe điện thoại xong, cúp máy, áy náy nhìn tôi, “Chào cô thật ngại quá, phòng bên chúng tôi đã hết rồi!” Tôi sửng sốt một hồi, khó hiểu hỏi, “Mới tám giờ mà đã hết phòng rồi?” Cô ấy gật đầu, tốt ý giải thích thêm, lễ Quốc Khánh cũng sắp đến rồi, gần đây khách sạn chúng tôi tiếp rất nhiều đoàn khách từ nước ngoài đến du lịch, khách đi lẻ muốn có phòng phải đến sớm hơn một lúc, cho nên thực sự rất xin lỗi!” Tôi hiểu, như vậy cũng đúng thôi, đến lễ Quốc Khánh quân đội sẽ tổ chức duyệt binh, dân số ở thủ đô vốn dĩ đã nhiều rồi, lúc này lại là khoảng thời gian đặc biệt, phần lớn khách sạn về cơ bản đều đã hết phòng.

Ngẫm nghĩ phần lớn các khách sạn cũng có nguy cơ hết phòng, tôi do dự một lúc, gọi điện thoại cho Mạc Thanh Mây, cũng may bên kia bắt máy rất nhanh, “Cuối cùng cũng chịu gọi cho mình rồi đấy à, tụi mình còn tưởng cậu biến mất đâu rồi đấy chứ” Tôi cười trừ, trả lời, “Tớ đang có việc cần nhờ giang hồ cứu giúp” Cô ấy hào sảng nói, “Nói đi, chuyện gì, có chết mình cũng không từ chối!”

Tôi bị cô ấy chọc cười không ra tiếng, nói lại, “Bây giờ mình đang ở thủ đô, khách sạn đã hết phòng hết rồi, có thể ð tạm nhà cậu vài ngày được không!” “Á đù!” Cô ấy nói tục một câu, “Thẩm Xuân Hinh, bà mẹ nó sao khách sáo vậy, bà đây coi cậu như người nhà, cậu lại xem bà đây như người ngoài, phục cậu rồi đấy, cậu đang ở đâu, giờ mình đi đón cậu, nhà họ Mạc của mình nhiều phòng hơn cả khách sạn, tùy ý chọn một phòng chẳng phải được rồi sao? Sao cậu đi ð khách sạn làm gì, phục thực sự rồi đấy.” Tôi cũng chả thèm giả nai làm gì, gửi thẳng địa chỉ khách sạn cho cô ấy.

Cũng may trên đường không bị kẹt xe, rất nhanh cô ấy đã tới rồi.

Xe thể thao Lexus Màu đỏ, vừa dũng mãnh vừa có khí chất, dừng lại ngay cổng khách sạn, thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt, cô ấy hạ cửa kính xe bằng pha lê xuống, nhìn tôi nói, “Người đẹp ơi, lên xe!” Tôi nhìn cái vẻ vô lại của cô ấy, cười không nhặt được mồm, thấy tôi kéo thêm chiếc vali nữa, “Để nó ở đâu đây?” Cô ấy bĩu môi, mắng một câu, “Bố quân sư nhà nó, cái vali lớn vậy luôn á? Cậu vận chuyển thi thể hay gì?” Bỗng nhiên chỉ trong chốc lát, cô ấy nói, tí nữa bảo Hàn Trí Trung tới lấy, chúng ta về nhà trước, nói đoạn cô ấy nhìn thấy nhân viên gác cổng của khách sạn rất lịch sự chào một câu, còn cô ấy thì lấy ra một tờ tiền mặt đưa cho người ta, rồi nói vài câu cảm ơn, xong thì lái xe rời đi.

Trên xe, cô ấy nhìn tôi, khẽ nhíu mày, “Không phải chứ, tầm này mà cậu đi chơi à? Sao không nói tiếng nào mà đã đi rồi? Cậu với Phó Thắng Nam hai người bị bệnh gì à?”

Bình luận

Truyện đang đọc