TỔNG TÀI PHU NHÂN CÓ THAI RỒI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 673: Tóm lại là tôi sai (2)

 

Anh nói là Đoàn Thanh Lan, tôi ngẩn người một chút, còn chưa hiểu rõ câu nói đó của anh, cái gì gọi là nửa đường Đoàn Thanh Lan khiêng tôi đi đằng sau, không nhịn được mở miệng nói, “Ý anh là, Bảo Khôn hợp tác với Đoàn Thanh Lan để hại em?”

Anh gật đầu, “ Sau khi em bị đánh thuốc mê, là Bảo Khôn đem em đưa vào thang máy, nhưng mà lúc ra khỏi thang máy là Đoàn Thanh Lan tiếp viện, kế hoạch của bọn họ là định cho Đoàn Thanh Lan đem em đến chỗ hoang vắng, để cho em ngủ mấy ngày, khiến cho em không có tinh thần và sức lực để chú ý những chuyện vụn vặt ở làng Lan Khê, nhưng không nghĩ đến Đoàn Thanh Lan đem em đưa đến phòng xác, càng không thể ngờ anh sẽ cứu em”

Tôi sửng sốt một lúc, não bộ tua lại lời nói của anh, không nhịn được cau mày, nhìn anh nói, “Hôm nay Đoàn Thanh Lan mang em đi là định dùng em uy hiếp anh không khởi kiện Mục Dĩ Thâm, nhưng mà anh không phải liên lạc cảnh sát và luật sư rồi sao? Bây giờ không khởi kiện, có thể được tính sao?”

Anh gật đầu “Trước đó cảnh sát còn chưa lập chuyên án, tất cả còn có thể thay đổi, hôm nay là ngày cuối cùng, bọn hắn tính toán rất tốt” Tôi mím môi, im lặng một lúc, mở miệng nói, “Nhưng mà không phải Bảo Khôn đã chết rồi sao? Cả ngày hôm nay Đoạn Thanh Loan đều ở một chỗ cùng với em, hắn không có khả năng uy hiếp anh, còn có ai tham dự vào trong chuyện này?”

Anh giơ tay chạm vào khóa kéo của tôi, có chút mập mờ đứng bên cạnh thổi một hơi vào tai tôi, giọng nói trầm thấp khàn khàn, “Chuyện này anh còn chưa nắm được!” Nhận ra anh muốn hôn tôi, tôi tránh anh, mở miệng nói, “Vậy Mục Dĩ Thâm hôm nay thế nào rồi? Anh rút luï?”

Anh giơ tay, đem tôi kéo đến sát trong ngực, giọng trầm thấp, “ỪI” Tôi nhíu mày, “Anh ta suýt nữa giết chết anh, tại sao có thể dễ dàng thả anh ta như thế? Quá hời cho anh ta” Anh ‘ừ một tiếng, sợ tôi thoát ra lần nữa, trực tiếp dùng chân đặt ngang hông tôi, tay cũng di động khắp nơi, tôi trợn to hai mắt, giơ tay đem anh đẩy ra, “Phó Thắng Nam anh lưu manh”

Mội đêm này, tôi có chút kháng cự, Phó Thắng Nam sau khi thử mấy lần, thì không tiếp tục đòi hỏi tôi nữa, chỉ ôm tôi nói, “Có thời gian chúng ta đến bệnh viện một chuyến!” Tôi mệt không chịu được, mơ hồ đồng ý.

Ngày tiếp theo.

Sắc trời không đẹp lắm, đã đến thành phố Tân Châu nửa tháng, Lâm Uyển gọi điện thoại đến nói gần đây Tuệ Minh rất dễ bị cảm, cũng không tiện mang con bé ra ngoài.

Tôi cúp điện thoại với Lâm Uyển, cau mày nói, “Em có thể không đi không? Chuyện này em cũng không tham gia, các anh hiện tại đang dự định kêu gọi đầu tư chính là một công ty lớn mạnh tồn tại từ lâu, để cho hạng mục này có thể làm tiếp, nếu không uổng phí hai năm Chu Nhiên An bỏ ra”

Anh đưa cà vạt màu đen cầm trong tay cho tôi, ý tứ rất rõ ràng, muốn tôi thắt cà vạt cho anh, “Một mình em ở bên này anh không yên tâm, em đi cùng với anh không, Đoàn Thanh Lan đã ra khỏi sở cảnh sát, em không an toàn!”

Tôi không hiểu, “Thiếu chút nữa cô ta đã giết chết em, làm sao mới có một buổi tối người đã được thả ra rồi, pháp luật là để trưng bày ư?” Anh mím môi, “Không có hành động thực tế, cho nên không có cách nào định tội, giam giữ 12 tiếng liền được thả ra” Tôi suýt nữa không nhịn được phun một ngụm máu ra ngoài, cái gì gọi là không có hành động thực tế?

“Cô ta đã giết người không thành công rồi, lúc ấy cảnh sát cũng ở hiện trường, dựa vào đâu mà nói không có chứng cứ? Cho nên mấy người đó phải chờ đến lúc có người chết rồi mới bắt cô ta phải không?” Vừa nhớ đến bệnh viện đó một lần nữa, suýt nữa tôi bị cô ta cho chết cóng, lần này suýt nữa bị cô ta giết chết, trong lòng tôi liền không kìm nén được cơn giận dâng lên, trải qua những chuyện này, chuyện nào mà không có chứng cớ phạm tội của cô ta?

Tay bị Phó Thắng Nam nắm, tay anh rất ấm áp, nhiệt độ rất cao, kéo tay run rẩy vì tức giận của tôi, anh mở miệng nói, “Ở trong đồn cảnh sát cô ta tìm người, được người ta bảo lãnh ra, lúc người anh đi qua, đã muộn” “Ai bảo lãnh cho cô ta?” Quê cô ta không phải ở một thị trấn nhỏ sao? Dương Ánh Tuyết nói ở trong thành cô ta cũng không có bạn thân, làm sao có thể có người đến bảo lãnh cho cô ta? “Vương Đại Lâm!”Phó Thắng Nam kéo tôi xuống tầng, để tôi đứng ven đường chờ anh, anh đi lấy xe ra.

Vương Đại Lâm? Cái người chồng trước của Linda Vương Đại Lâm? Phó Thắng Nam lấy xe ra, tôi lên xe, nhìn anh nói, “Sao người đàn ông đó có quen biết với Đoàn Thanh Lan? Còn đi bệnh viện bảo lãnh cho cô ta, bọn họ không phải chỉ đơn giản là quan hệ khách hàng thôi sao?” Phó Thắng Nam nhìn tôi, ánh mắt ôn nhu, có chút bất đắc dĩ. Mở miệng nói;/Em có từng nghiêm túc theo dõi Đoạn Đồng à?”

Câu hỏi này của anh làm cho tôi có chút ngẩn ngơ, lạnh lùng nhìn anh, thấy anh cười yếu ớt nói, “Quan hệ Đoàn Thanh Lan và Vương Đại Lâm lúc còn trẻ có chút phức tạp, trà của cô ta bán chạy có liên quan đến Vương Đại Lâm, nhưng chỉ dựa vào lá trà, loại quan hệ buôn bán này, sau khi quán trà của cô ta đóng cửa mối quan hệ này liền đứt, nhưng bọn họ đã qua lại nhiều năm như vậy, cho nên quan hệ cũng không hề đơn giản như thết”

Trái lại tôi liền nhớ dến lúc ở Myanmar, Đoàn Thanh Lan từng nói, đến lúc hai mươi mấy tuổi cô †a sẽ có hai căn nhà một chiếc Mercedes, và hai cửa hàng trà, tính tổng tài sản một chút cũng phải mười mấy triệu, nếu như cô ta đầu thai tốt thì cũng bình thường cô ta một người khoảng hai mươi mấy tuổi đến từ nông thôn sao có nhiều đồ như vậy, suy nghĩ kỹ một chút, mập mờ ở giữa thật ra rất nhiều.

Tôi chờ Phó Thắng Nam kể tiếp về cô ta, anh dừng lại một chút, mở miệng nói, “Cô ta hẳn còn qua lại với Vương Đại Lâm, có lẽ cũng là bị nắm điểm yếu, giữa Vương Đại Lâm và anh, muốn tách ra đoán chừng không dễ” Tôi không ngốc, nghe được những lời này, đại khái tôi hiểu một chút, quan hệ của Đoàn Thanh Lan và Vương Đại Lâm không đơn giản như vậy,nhìn kỹ bộ phận trên mặt Đoàn Thanh Lan, đầu mũi khoằm xuống, cằm hơi lệch, chắc là hậu quả hơn mười năm trước đi phẫu thuật thẩm mĩ, nhưng năm này không chăm chút, cho nên có chút biến dạng.

Nghĩ như thế, trước kia cô ta ở chung một chỗ cùng với Vương Đại Lâm cũng dễ hiểu.

“Vậy chuyện hôn qua, cũng là Vương Đại Lâm giúp cô ta?” Tôi chi có thể nghĩ đến ông ta.

Phó Thắng Nam lái xe, nghiêm túc suy nghĩ một chút, mở miệng nói, “Không có hả năng, ông †a sẽ không nhúng tay vào chuyện này, nước quá sâu, ông ta không cần phải bỏ tương lai của mình  vì Đoàn Thanh Lan”

Bình luận

Truyện đang đọc