TỔNG TÀI PHU NHÂN CÓ THAI RỒI

Chương 298: Người đàn ông thần bí (10)

“Vì vậy cô lặn lội đường xa, tốn cả
chục triệu tiền vé máy bay từ thủ đô tới
thành phố Giang Ninh, chỉ để ăn một bữa
cơm?”

Cô ta nhướng mày: “Đúng.”

Quả nhiên không thể hiểu được thú
vui của kẻ có tiền.

Vừa ăn cơm vừa trò chuyện trên trời
dưới đất, tôi thật sự không biết Mạc Thanh
Mây định làm cái gì.

Thấy cô ta dường như cũng không có
tính toán gì, tôi thấy hơi đau đầu, cất lời:
“Cô Mạc, chúng ta….”

“Tới rồi, tới rồi đây!” Lực chú ý của cô
vốn không hề đặt trên người tôi, nhìn

người đang đi vào nhà hàng, vẻ mặt hưng
phấn.

Tôi sửng sốt một lát, quay đầu lại, xem
người nào có thể khiến một tiểu thư khuê
các điên cuồng đến vậy.

Người đàn ông bước vào có khí thế
xuất thần, gương mặt điền trai, toát ra vẻ
dịu dàng như ngọc.

Thật là một quý ông lịch sự nhã nhặn!

Từ ngữ hình dung của tôi chỉ dừng
được ð một câu này.

“Anh ấy tên Hàn Trí Trung, thế nào,
đẹp trai không?” Mạc Thanh Mây lên tiếng,
đôi mắt như hận không thể dán chặt lên
người đàn ông kia.

Tôi quay đầu, nhấp môi: “Cho nên cô
lừa tôi tới đây cả buổi chỉ vì chờ anh ta?”

Cô ta nhún vai, cười vô tội: “Giải thích
như vậy không sai, dù sao ngồi ăn một

 

mình lâu như vậy, người khác nhìn vào rất
xấu hổ.”

Tôi…

Ngồi cả buổi chỉ làm nền cho người ta.

Thôi vậy.

Tới cũng tới rồi.

Nhìn cô ta, tôi không khỏi lên tiếng
hỏi: “Hai người quen nhau bao lâu rồi?”

Cô ta như đột nhiên tìm được đề tài
chung với tôi, đáp lời: “469 ngày, hôm nay
là ngày thứ 470.”

Tôi…

Tính thật kỹ.

Thấy Hàn Trí Trung vừa vào nhà hàng
liền đi thằng tới một vị trí khác ngồi xuống,
bên cạnh anh ta còn có một cô gái tương
đồi xinh đẹp.

Tôi không khỏi nhíu mày, nhìn về phía

Mạc Thanh Mây: “Cô đang chơi trò theo
dõi à?”

Cô ta kêu lên một tiếng: “Theo dõi gì
chứ, đừng nói hai từ thấp kém như vậy, tôi
đây là ngẫu nhiên gặp mặt.”

Haha.

“Anh ấy là thầy giáo dạy ð đại học
Giang Ninh, người ngồi bên cạnh là học trò
của anh ấy.” Cô ta đáp, mắt vẫn nhìn chằm
chằm vào người đàn ông kia.

“Chủ quán bar và thầy giáo, cô Mạc
thật lợi hại.” Tôi khen ngợi.

Cô ta liếc nhìn tôi, thấy tôi cười nhẹ
nhàng, không khỏi nói: “Gì chứ? Chúng tôi
đây là môn đăng hộ đối.”

Tôi xoa cằm: “Vừa rồi không phải cô
còn nói tất cả lòng dạ của tôi đều đặt trên
tình yêu và thù hận sao, còn cô?”

Cô ta bu môi: “Tôi là sự nghiệp, tình

yêu và cuộc sống, cô hiểu không?”

Ánh mắt lại chuyền hướng về phía Hàn
Trí Trung, cô gái nhỏ ngồi cùng anh ta
dưỡng như có việc phải đi trước.

Mạc Thanh Mây kéo tôi, không biết
xấu hồ nói: “Đi, vào bàn.”

Tôi…

Bị cô ta kéo tới bàn của Hàn Trí Trung,
Mạc Thanh Mây nở nụ cười đúng chuẩn
tiểu thư khuê các.

“Thầy Hàn, đã lâu không gặp, nay lại
tình cờ gặp gỡ ở đây, anh đi một mình
sao?”

Hàn Trí Trung nhìn cô ta, lại nhìn tôi,
giơ tay đầy đầy gọng kính đen, gương mặt
đẹp trai hơi nhăn lại: “Hai cô là?”

Tôi kinh sợ, hóa ra 470 ngày trong
miệng Mạc Thanh Mây là số ngày cô ta
biết anh ta, còn anh thầy giáo này vốn

không hề có tý ấn tượng nào với cô ta cả.

“Thầy Hàn, tôi là Mạc Thanh Mây, lần
trước khi anh diễn thuyết ở đại học Hà Nội,
chúng ta đã gặp qua một lần.”

Hàn Trí Trung hơi khựng lại, thế mà
nhớ ra thật, anh ta đứng dậy nhìn Mạc
Thanh Mây, nói: “Cô là em gái của tổng
giám đốc Mạc, cô Mạc sao?”

Mạc Thanh Mây thấy người ta nhớ ra
mình liền nở nụ cười tươi tắn xinh đẹp,
không đợi Hàn Trí Trung đáp lời, cô ta đã
nói: “Hiếm có dịp gặp anh ð thành phố
Giang Ninh này, tôi có mấy vấn đề liên
quan đến kiến thức kinh tế cần tham khảo
bàn luận với anh, không biết anh có tiện
nói ð đây không?”

Nói năng mềm mại thanh thoát xuất
trần như vậy, thật khác Mạc Thanh Mây.

Hàn Trí Trung cười dịu dàng: “Tất

nhiên là được, mời hai cô ngồi.”

Vừa ngồi xuống, Mạc Thanh Mây lập
tức nhìn tôi nói: “Thẩm Xuân Hinh, không
phải vừa nãy cô nói muốn đi đón ông xã
sao? Giờ còn kịp không?”

Tôi…

Tôi gật đầu, cười nói: “Đúng rồi, hai
người dùng bữa vui vẻ, tôi còn có việc bận,
xin phép đi trước.”

Nên việc Mạc Thanh Mây cất công
bay ra đây tìm tôi tới nói chuyện, chẳng
qua chỉ vì muốn tôi ở đây cùng chờ người
trong lòng của cô ta thôi.

Ra khỏi nhà hàng, bầu trời thành phố
Giang Ninh hơi âm u, giống như sắp mưa.

Phó Thắng Nam đã đi công tác hai
ngày, bỗng nhiên tôi thấy hơi nhớ anh, liền
lấy di động ra gọi.

Điện thoại đồ chuông vài tiếng mới có

người nhận: “Xuân Hinh, em ăn cơm
chưa?” Bên kia đầu dây, giọng anh hơi
trầm xuống, dường như đang ngủ.

Tính giờ, hiện tại hình như đang là
rạng sáng bên Mỹ, phát hiện ra điều này,
tôi vội nói lời xin lỗi với Phó Thắng Nam:
“Có phải em lỡ đánh thức anh rồi không?”

“Không!” Anh lên tiếng, giọng nói
trầm ấm từ tính: “Anh vừa mơ thấy em.
Nhớ em.”

Tôi đứng ở cửa nhà hàng, đón gió, trái
tim như nóng lên, còn hơi căng chặt, xen
lẫn hơi ấm.

“Em cũng nhớ anh!” Đúng vậy, nhớ
nhung và yêu thương đều phải nói ra.

Bên kia điện thoại, người đàn ông hơi
ngần người: “Chờ anh, xong việc anh lập
tức quay lại.”

“Vâng, em chờ anh!”

Nhớ ra ngày mai anh còn phải đi làm,
tôi cất lời: “Anh nghỉ ngơi cho tốt, em cúp
máy trước nhé.”

Không đợi anh trả lời, tôi liền tắt máy,
tìm đập mạnh, trong lúc nhất thời như ma
xui quỷ khiến, mờ trang web đặt vé máy
bay online, đặt một chiếc vé bay đến Mỹ.

Hơn mười giờ, tôi lái xe đi thằng đến
sân bay.

Trên đường đi tôi đã nhắn cho dì
Triệu, nói mình có việc nên tối nay không
về.

Vì trên máy bay phải tắt máy, tôi nhắn
tin cho Phó Thắng Nam, nói mình có việc
bận, sau đó tới sân bay, lên máy bay trực
tiếp bay tới Mỹ.

Chuyến bay sang nước khác nên rất
lâu, tôi mơ mơ màng màng một giấc trên
máy bay, khi thức dậy chỉ còn vài tiếng, tôi

liền tùy tiện chọn vài cuốn sách ngồi đọc.

Trong thời gian chuyền xe ð Sydney,
tôi đi WC một lát, ăn thêm một chút ở sân
bay Sydney.

Thời điểm đăng ký suýt nữa quên mấy
quyền sách, cũng may còn thời gian, tôi lại
chạy về lấy.

“Á!” Bởi vì đi gấp, thời điểm xuống lối
đi an toàn, tôi đụng ngã một cô gái ăn mặc
hết sức hận đời.

Trong tay cô gái còn cầm một lon
coca, chiếc mũ đi biển rơi xuống đất, lộ ra
mái tóc màu vàng kim.

“Quần áo của tôi!” Coca đồ lên quần
áo cô gái, cô ấy gấp đến nỗi kêu lên.

Tôi vội vàng tìm khăn giấy lau cho cô
ấy, vừa xin lỗi vừa nhặt đồ rơi dưới đất lên.

Bình tĩnh ngồi lại, tôi mới nhìn rõ
gương mặt của cô gái, đôi mắt màu lam

sâu thằm, khuôn mặt tỉ lệ cân đối cùng làn
da trắng nõn nà.

Đẹp đến nỗi không pha chút tạp chất,
chỉ cần nhìn qua là muốn nhìn thêm vài lần
nữa.

“May chỉ là coca, cũng may quần áo
tôi tối màu, nếu không là có chuyện rồi. Cô
gái châu Á này, cô thật may mắn!” Cô ấy
cất lời, dùng tiếng Anh nói chuyện.

Tôi vội xin lỗi, nhặt mũ lên đưa cho cô
ấy, lại nói xin lỗi lần nữa.

Cô ấy nhìn tôi, nhún vai, cũng không
tiếp tục nhiều lời, đội mũ lên nói thầm một
câu: “Chắc anh Cố chờ mình lâu lắm rồi.”

Nói xong thì đi tới bàn đăng ký.

Tôi quay lai nhà hàng cầm lấy sách và
quay lại máy bay lần nữa, nhưng vừa ngồi
xuống lại thấy cô gái vừa rồi ở phía bên kia
lối đi.

Cô ấy đã bỏ mũ, đeo kính râm, trong
tay còn cảm một quyền sách, tôi nhìn
thoáng qua, giống sách của tôi, đều là
cuốn “Và Rồi Chẳng Còn Một Ai”.

 

Bình luận

Truyện đang đọc