TỔNG TÀI PHU NHÂN CÓ THAI RỒI

Chương 772: Chuyện về Vương Yên Nhiên (1)

 

Thẩm Minh Thành gật đầu ngay không hề do

dự: “Ừ”

Thấy anh ấy như thế tôi lại buột miệng nói:

“Anh nghiêm túc muốn kết hôn với cô ta ư?”

Anh ấy đáp ừ, hồn vẫn thả ở đâu đâu.

“Cạch!” Tôi đặt đũa xuống nhìn Thẩm Minh

Thành và nghiêm túc nói: “Thẩm Minh Thành, em

không cần biết tình kết hôn với Vương Yên Nhiên

vì thứ tình cảm gì giữa hai người nhưng em sẽ

không đồng ý. Anh biết rất rõ cô ta là kẻ có những

suy nghĩ không đoàng hoàng! Anh cưới cô ta vê

nhà họ Thẩm rồi anh định đối mặt với Bảo Dương

thế nào đây? Em không phản đối anh kết hôn,

cưới một người con gái khác nhưng hôn nhân

không phải là một trò đùa, anh biết rất rõ mình

muốn có một gia đình với người con gái như thế

nào cơ mài Vả lại anh còn có một đứa con trai, đó

là con trai của anh cùng với Hồ Diệp, nếu anh tùy

tiện cưới một người phụ nữ khác vào nhà họ

Thẩm thì anh có nghĩ tới con mình sau này không?”

 

Thấy tôi đột nhiên trở nên nghiêm túc, Thẩm

Minh Thành bỗng sững sờ nhìn tôi hỏi: “Kết hôn

với ai thì cũng là kết hôn thôi, có gì khác nhau đâu mà!”

 

“Đúng, nó chẳng có gì khác nhau cả nhưng

nếu anh cưới một người phụ nữ có suy nghĩ đen

tối xấu xa trong đầu về nhà họ Thẩm, chú ba thì

lớn tuổi rồi, chẳng lẽ anh yên tâm giao Bảo Dương

cho một người như Vương Yên Nhiên chăm sóc ư!

Thấy tôi trở nên xúc động, anh ấy lại bật cười

rôi bất đắc dĩ nói: “Thôi được rồi, anh không cưới

cô ta nữa là được chứ gì. Em đừng quan tâm tới

mấy chuyện này, chẳng mấy khi thấy em quan

tâm tới chuyện của anh như thế, thôi thì sau này

cứ để Bảo Dương theo em là được, anh không

cưới vợ nữa là xong chứ gì.”

 

Con người này càng nói chuyện càng quá

đáng, tôi cũng hết sức cạn lời. Tôi muốn nói thêm

vài điều với anh ấy nữa những ngẫm nghĩ lại vân

thôi, im lặng một lát tôi lại bảo: “Sau này anh đừng

tiếp xúc với Vương Yên Nhiên nhiều quá, bản thân

người phụ nữ đó cũn biết mình không sạch sẽ,

nhỡ đâu rước bệnh gì về người lại thêm phiên ”

 

Tối qua tôi nghe thấy tiếng thở dốc của đàn

ông ở đầu dây bên kia, ai cũng lớn hết rồi, tôi đâu

phải là một kẻ ngốc nên làm gì có chuyện tôi

không biết bên kia cô ta đang làm gì.

Đến những lúc như thể rồi cô ta vẫn còn gọi

điện thoại cho Thẩm Minh Thành, cô ta tưởng

Thẩm Minh Thành là kẻ ngốc hay cảm thấy mình

là miếng bánh miếng trái gì thơm ngon lắm, dù bị

chó liếm mấy lần rồi nhưng người ta vẫn nhào tới tranh giành?

 

Thấy tôi tức giận thở phì phì, Thẩm Minh

Thành thở dài nói: “Rồi rồi, anh biết rồi! Sau này

anh nghe theo em hết được chưa? Em cứ yên

tâm, anh sẽ điều người phụ nữ đó đi thật xa.

Thấy Thẩm Minh Thành không quan tâm tới

Vương Yên Nhiên, tôi bỗng thở phào nhẹ nhõm,

cúi đầu ăn bữa sáng của mình. Thẩm Minh Thành

có việc ở công ty nên đã đi trước.

Tôi đến bệnh viện một chuyến, tuy là Tuệ Minh

đã phẫu thuật thành công nhưng suy cho cùng nó

cũng là cuộc phẫu thuật lớn nên dăm ba bữa lại

phải vào viện tái khám.

Theo dõi quá trình hôi phục sau phẫu thuật.

“Quá trình hồi phục sau phẫu thuật đang diễn

ra rất tốt, nếu như trong năm năm không xảy ra

bất kì một biến cố gì lớn cũng như để ý nhịp độ

cuộc sống một chút, giữ gìn thói quen sinh hoạt

thì chắc chăn sẽ không ó vấn đề gì.”

 

Bác sĩ tới kiểm tra dặn dò vào câu rồi đi, Lâm

Uyên và Mạc Đình Sinh lập tức thở phào nhẹ

nhõm, mấy hôm nay trong lòng tất cả mọi người

đều có một sợi dây bị kéo căng ra như dây đàn, ai

cũng sợ sẽ xảy ra vấn đề gì đó.

Bây giờ Tuệ Minh khỏe mạnh bình thường rồi

thì mọi người đều nhẹ nhõm.

“Thẩm Xuân Hinh, gần đây Trần Húc Diệu đến

thủ đô nên hai đứa sắp xếp được thời gian rảnh

thì ngồi với nhau một lát, tuy là hai đứa không có

mối quan hệ máu mủ gì nhưng suy cho cùng vẫn

là anh chị em trên danh nghĩa, hơn nữa còn là bạn

bè với nhau. Lâu rồi mấy đứa không liên lạc, rảnh

rỗi thì tìm cơ hội ăn bữa cơm với nhau, qua lại

thường xuyên chút” Lâm Uyên kéo tôi ra cửa

phòng bệnh rồi nhỏ giọng nói.

Tôi ngẩn ngơ, hỏi: “Đến thủ đô ư? Đến đây để

công tác ạ?” Đúng là rất nhiều năm rồi chúng tôi

không gặp nhau, mấy năm nay gặp phải đủ thứ

chuyện trên đời, chúng tôi cũng chẳng liên lạc gì nhau.

“Ừm, được rồi, con biết rồi ạ” Tìm cái hẹn ăn

cơm rồi là trò chuyện với nhau, không biết .John

có tôi không, bao nhiêu năm rồi, không biết Húc

Diệu và .John thế nào rồi.

Thẩm Minh Thành gọi điện thoại tới nói trưa

nay muốn hẹn tôi và Phó Thắng Nam cùng nhau

ăn cơm để cảm ơn hôm qua chúng tôi đã chứa

chấp anh ấy, tôi từ chối luôn nhưng anh ấy lại bảo

là không đến thì từ mặt nhau, chẳng khác gì một đứa trẻ.

Bất đắc dĩ, tôi đành phải đồng ý, Tuệ Minh

khám tổng quát xong thì theo Lâm Uyên về nhà,

tôi tiễn bọn họ xong thì quay vào bệnh viện đi vệ

sinh, vô tình đụng trúng một người. Tôi vội vàng

xin lỗi: “Thật lòng xin lỗi, tôi không cố ý, cô

Ngước lên thấy là Lâm Diên thì tôi chợt ngẩn ngơ.

Cô ta mím môi, hờ hững nhìn tôi với vẻ lạnh

lùng với tất cả mọi thứ bước vào nhà vệ sinh,

trông có vẻ không muốn lắm lời với tôi.

Vì sự tò mò nên tôi ngước lên nhìn phòng

khám tầng này, khoa nội, cô ta bệnh ư? Tôi thoáng

chần chừ rồi cũng bỏ qua không suy nghĩ nhiều,

chuẩn bị xoay người bỏ đi.

Tên Thẩm Minh Thành thần kinh đó mời

người ta ăn cơm rồi còn bắt tôi với Phó Thắng

Nam phải chạy tới tận công ty rồi đứng dưới lầu

chờ anh ấy, bảo cái gì mà xe anh ấy bị tông hỏng

rồi nên muốn ngồi ké xe chúng tôi.

Tôi không tin anh ấy đâu, dưới hầm biệt thự

nhà anh ấy có không biết bao nhiêu là xe, thiếu

một chiếc thì đổi thành chiếc khác chứ sao? Chắc

chăn là anh ấy bị điên rồi.

May là tập đoàn Phó Thiên cũng gần công ty

Thẩm Minh Thành, tôi và Phó Thắng Nam chạy

thẳng xe đến tòa nhà công ty chờ anh ấy, gọi điện

thoại cho Thẩm Minh Thành xong tôi bèn nhắc tới

chuyện mình gặp được Lâm Diên, Phó Thắng

Nam chẳng có hứng thú gì với việc này nhưng vẫn

lên tiếng: “Cũng bình thường thôi mà, chắc là bị

đau dạ dày linh tinh gì ấy!”

 

Tôi mím môi, mở miệng nói: “Em thấy sắc mặt

cô ấy trắng bệch, vừa nôn vừa hoảng sợ trông

như là đang mang thai ấy nhưng nó lại không

giống mang thai lắm, em nhớ cô ấy là cháu gái

của viện trưởng, gia đình cũng không tệ đi đâu mà

 

sao trông cô ấy thiếu tiền dữ lắm”

Anh khẽ nhíu mày. nói: “Đó đều là việc của cô

†a, em đừng suy nghĩ quá nhiều.”

 

Tôi bĩu môi nhìn anh nói: ‘Phó Thắng Nam,

anh ghét bỏ em phiền phức lắm miệng nên mới

không muốn hồi tán gẫu với em về mấy vấn đề

này đúng không?”

 

Anh híp mắt, buồn cười nói: “Thì anh đang tán

gẫu với em đấy thôi?”

 

Phụ nữ là thế đấy, hở tí là ngồi tán dóc mấy

chuyện không đâu, lôi mấy chuyện bình thường

của nhà người ta ra nói, cô gắt gỏng: “Anh tán gẫu

chắc? Anh đang qua loa cho có thôi, đã thế còn

qua loa lộ liễu thế này”

 

Anh nhịn cười, định nói gì đó nhưng sự chú ý

của tôi lại bị cô gái nhếch nhác trước cửa công ty

Thẩm Minh Thành hấp dẫn. Cô ta ăn mặc xốc

xếch, tuy là áo lông hồ ly nhưng chẳng che được

gì, chỗ không nên lộ cũng lộ hết như gái bán thân

ngoài đường vậy.

“Tìm Thẩm Minh Thành ư?” Tôi mím môi lên tiếng.

Bình luận

Truyện đang đọc