TỔNG TÀI PHU NHÂN CÓ THAI RỒI

Chương 592: Xin hãy yêu tôi chân thành và say đảm (2)

 

Cô kinh ngạc nhìn tôi: “Chúng ta vừa rồi có nhìn lầm không?” Tôi lắc đầu, người đó đúng là Mục Dĩ Thâm, nhưng anh ấy làm gì ở đây? Đang nói chuyện với ai? Nhìn tòa nhà tam giác, tôi hỏi: “Những người đến đây thường là ai?” Âu Dương Noãn suy nghĩ một lúc, mới đáp: “Chỉ là một số quan chức, đôi khi là nhân viên làm ở quầy tiếp tân. Nơi này xa trung tâm thành phố nên không tiện đi lại, nên chủ yếu sẽ chỉ là một vài quan chức nhỏ ở thôn Hòa An” Tôi không nghĩ nhiều, sự xuất hiện của Mục Dĩ Thâm có lẽ là việc cá nhân. Anh ấy cũng đã rời đi, tôi tiếp tục chụp ảnh cho Âu Dương Noãn.

Trên đường đi, chúng tôi không bỏ sót bất kỳ địa điểm chụp ảnh hay vui chơi nào, khi trở về đã rất muộn, chúng tôi chỉ đơn giản tắm rửa, sau đó đi ngủ luôn.

Ngày hôm sau, Âu Dương Noãn nẳm trên giường, nói: “Hôm nay mình không định ra ngoài, muốn ngủ một giấc thật ngon, bù lại cho ngày hôm qua” Tôi gật đầu, cô ấy vốn là tiểu thư nhàn hạ, không có hứng thú làm việc, ông nội lại có nhiều khoản đầu tư, cả đời này cô ấy không phải làm gì cũng thừa sức tiêu xài hoang phí.

Vừa ra khỏi khách sạn, Phó Thẳng Nam gọi cho tôi, giọng nhẹ nhàng tinh tế, “Dậy chưa?” Tôi cười, “Em dậy lâu rồi, bây giờ định xuống căn cứt” Anh ậm ừ nói: “Lúc nãy em ăn chưa?” “Tôi sẽ mua đồ ăn sáng trên đường đến!” Tôi đáp, bữa sáng được chuẩn bị sẵn trong khách sạn, nhưng vì tôi dậy sớm nên quyết định đi ăn ngoài.

Anh ậm ừ: “Nhớ đi ăn đúng giờ!” Tôi không khỏi bật cười, nói: “Phó Thắng Nam, anh gà mẹ quá đấy” Phó Thẳng Nam im lặng một trong hai giây, mới mở miệng: “Thẩm Xuân Hinh, thực sự rất nhớ „ em.

Tôi sửng sốt trong chốc lát, khóe miệng không khỏi nhếch lên, nói: “Thắng Nam, hiện tại em cũng rất nhớ anh” Bên tai có tiếng cười trầm ấm, nắng tháng chín dường như rực rỡ hơn.

Vừa lên xe, Trần Văn Nghĩa đã đưa tôi một chiếc hộp được gói đẹp mắt, nói: “Phu nhân, phu nhân ăn sáng trước đã!” Tôi nhìn anh chảm chằm, nói: “Làm sao anh biết tôi không ăn sáng?” Anh khởi động xe, cười nói: “Anh Thẳng Nam cho tôi biết, anh ấy dặn tôi phải chu toàn cho cô ngày ba bữa” Được thôi.

Có rất nhiều loại hạnh phúc, trong đó có việc bạn luôn được một ai đó nghĩ về.

Đến căn cứ, tôi tình cờ gặp Mục Dĩ Thâm cũng vừa vặn xuống xe, tôi nhìn thấy anh liền chào hỏi, sực nhớ ra hôm qua gặp anh ở tòa nhà tam giác.

Tôi làm bộ vô tình hỏi: “Hôm qua anh Dĩ Thâm đi chợ đêm à?” Đôi mắt anh ấy bỗng trở nên âm trầm và lạnh lùng, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi.

Đột nhiên, tôi sửng sốt, làm bộ kinh ngạc nhìn anh, “Âu Dương Noãn hôm qua đi chợ đêm, mua về rất nhiều đồ ăn ngon, định rủ anh ăn nhưng đến phòng tìm anh lại không thấy đâu. Chúng tôi tưởng anh đi chợ đêm, gọi điện mãi mà không được”

Anh khẽ nhíu mày, đôi mắt đen láy hơi lạnh lẽo, nhìn tôi cười nói: “Tối hôm qua anh có việc phải làm, không ở trong khách sạn” Tôi gật đầu, nói đùa: “Tiếc thật, hôm qua nhiều đồ ăn như vậy” Anh cười, “Lần sau anh không bỏ lỡ đâu”

Sau khi làm xong, anh vào căn cứ, Linda xuống xe với đôi mắt thâm quầng, chỉ nói với tôi thôi mà trông như sắp hết hơi, “Chào buổi sáng!” Nhìn thấy cô như vậy, tôi không khỏi thốt lên: “Tối hôm qua chị đi ăn trộm gà à? Sao trông tiều tụy quá vậy” Cô thở dài, than vấn, “Có một chuyện, tôi thức cả đêm nên giờ buồn ngủ lắm”

Tôi cau mày, “Liên quan đến làng Hòa An?” Cô ấy ngáp rồi gật đầu, nhưng nhận ra điều gì đó, cô nhìn tôi rồi vội vã lắc đâu, “Không, đó chỉ là một vài dự án mà tôi chịu trách nhiệm. Tất cả đều đang thực hiện song song, tôi có quá nhiều tài liệu cần giải quyết, vậy nên mới phải làm thêm   giờ!” Tôi ậm ừ trong lòng, không khỏi cảm thấy hơi lạ, hình như cô ấy đang giấu tôi điều gì đó.

Nhìn bọn họ lần lượt tiến vào căn cứ, tôi nhìn về phía Trần Văn Nghĩa, nói: “Phó Thẳng Nam có nói gì với anh về căn cứ không?” Trân Văn Nghị gật đầu, “Phu nhân, tôi đã nói rồi, chuyện này phu nhân đừng lo, tôi sẽ tự lo liệu” Tôi gật đầu, tiến vào căn cứ.

Thiết bị cơ bản tại tầng 1 căn cứ đã được lắp đặt xong. Chu Nhiên An đội mũ bảo hộ, chỉ đạo công nhân vận hành ở tầng hai.

Tôi và Trân Văn Nghĩa vào căn cứ, không lên thẳng tầng 2 mà nán lại một lúc ở tầng 1, máy móc bị hư đã được sửa lại.

Tôi và Trân Văn Nghĩa nhìn nhau, không nói tiếng nào.

Vì tầng 2 đang được xây dựng nên để đảm bảo an toàn, tôi và Trân Văn Nghĩa đều đội mũ bảo hiểm.

Khi Chu Nhiên An nhìn thấy chúng tôi, cô liếc Trần Văn Nghĩa một cái, lạnh nhạt nói, “Trợ lý Trần nên tập trung giải quyết những việc ở đây, Tổng giám đốc Phó đã giao cho tôi những hạng mục công việc ở thôn Hòa An. Anh nên chú ý nghỉ ngơi và làm tốt phận sự của mình” Điều này khá đơn giản, Trần Văn Nghĩa gật đầu và không nói nhiều.

Trong chốc lát, Chu Nhiên An nhìn tôi, nói: “Nếu tôi nói không lầm. Thư ký Thẩm nên chịu trách nhiệm chính cho dự án này, nhưng xem ra việc khó gần đầy đều là Tổng giám đốc Mục đảm nhiệm. Ngay cả việc bàn giao cũng là Tổng giám đốc Mục phụ trách, thư ký Thẩm nên xem lại xem việc ở đây có quá sức cô không? Cô ấy đi giày cao gót, vị trí đặt chân cũng cao, tựu chung là cô đang cao hơn tôi, khi cô khoanh tay trước ngực, tôi lập tức có cảm giác bị áp chế.

Tôi mỉm cười, “Cảm ơn Giám đốc Chu đã nhắc nhớ, về mặt lý thuyết, những chuyện về làng Hòa An sẽ được thông báo trực tiếp cho tôi và cô.

Tôi hi vọng rằng, chúng ta sẽ giao tiếp nhiều hơn trong tương lai, như vậy sẽ thấu hiểu nhau hơn!” Cô nhếch mép, cười, “Đương nhiên!” Nói vậy chẳng biết có thực hiện được không, bởi quan hệ vốn không thấy thiết, cô ta luôn cảm thấy cô và Phó Thẳng Nam mới là xứng đôi vừa lứa.

Trần Văn Nghĩa còn nhiều chuyện khác. Mục Dĩ Thâm phải chịu trách nhiệm cho cả Tập đoàn Thuận Phát, họ chị đến kiểm tra một vòng rồi sẽ phải rời đi ngay.

Vậy nên, tôi chủ yếu sẽ phải tương tác với Chu Nhiên An. Về năng lực, cô là xứng đáng là một nhân viên xuất sắc, không chê vào đâu được.

Đối với việc phát huy và lập kế hoạch ở tầng 2, những ý tưởng của cô ấy đều đáng thực hiện và phát huy. Đương nhiên, tôi cũng có ý kiến của riêng mình. Nhưng cô ấy không nên phủ nhận mọi   ý kiến của tôi vì Phó Thắng Nam. Thay vào đó, cô ấy cần cẩn thận phân tích, tóm tắt, rồi dùng lý trí để quyết định có thông qua hay không. Dĩ nhiên, cô ấy hoàn toàn có quyền bác bỏ nếu có lý do hợp lý. Bởi cô là người tư duy rõ ràng, diễn đạt chính xác. Làm việc với cô ấy rất kích thích thần kinh chiến đấu.

Một ngày trôi qua rất nhanh, Chu Nhiên An thu dọn đồ đạc, nhanh chóng rời đi.

Bình luận

Truyện đang đọc