TỔNG TÀI PHU NHÂN CÓ THAI RỒI

Chương 479: Âm mưu của ai

Bảo Lâm nhún vai: “Các người đừng nhìn tôi, ba mẹ tôi đều là người bình thường, bọn họ là người vùng ven biển, tôi bị người lừa đi, bọn họ cùng lắm là nghĩ được cách báo cảnh sát, khả năng cảnh sát trong nước tìm được đến đây không lớn.”

Trong lúc nhất thời, mọi người đều nhìn vê phía Đoàn Thanh Lan, thấy cô ấy vẫn bình tĩnh đọc kinh Phật, nhận ra mọi người đều đang nhìn mình, cô ấy hơi sửng sốt rồi nói: “Phật Tổ phù hộ!”

Mấy người chúng tôi lập tức nghẹn lại, không biết nên nói gì, ngơ ngác nhìn nhau rồi cuối cùng đều không nói gì.

Âu Dương Noãn nhìn về phía tôi, híp mắt nói: “Thẩm Xuân Hinh, hình như cô chưa từng nói cho chúng tôi nghe về quá khứ của cô thì phải?”

Tôi hơi sửng sốt, cười cười nói: “Tôi sinh ra ở một thị trấn nhỏ thuộc Hoài An, không có ba mẹ, là bà ngoại nuôi lớn tôi, bà ngoại đã không còn, tôi một mình đến thành phố A làm việc, tôi và nhân viên của công ty không quá thân thiết, tôi đột nhiên biến mất như vậy, có lẽ cũng không có vài người để ý đến đâu!”

Có lẽ là không nghĩ tới sẽ nghe được những lời này, Âu Dương Noãn vỗ vỗ vai tôi: “Thật xin lỗi, không phải tôi cố ý nhắc đến đâu.”

Tôi cười nhẹ: “Không sao đâu, đây là chuyện bình thường mà.’

Nhất thời, mọi người đều cảm thấy có lẽ là ba mẹ Dương Ánh Tuyết tìm cô ấy, trong lúc tìm đã nhìn thấy một số dấu vết để lại nên mới tìm được đến đây.

Thấy vậy, chúng tôi bèn tạm biệt cha con nhà  họ Lãng sau đó rời khỏi thôn này với mấy người cảnh sát.

Trên xe.

Vui vẻ ngắn ngủi qua đi, tất cả mọi người bỗng nhiên trâm mặc, Âu Dương Noãn nói: “Hy vọng lúc này tất cả chúng ta đều có thể an toàn về nhà, sau này nếu mọi người còn sống thì phải giữ liên lạc đấy”

Bảo Lâm cười nói: “Nhất định tất cả đều còn sống:

Xe đi khoảng năm sáu giờ mới vào trong thành phó, vốn phải đi đến Mong Hsat, nhưng những người này lại đưa chúng tôi thẳng đến vùng ven biển Mindat.

Nhận thấy địa điểm không đúng, Âu Dương Noãn nhìn về phía người đàn ông da vàng: “Các

người vòng qua Naypyidaw rồi đưa chúng tôi đến Mindat để làm gì?”

Người đàn ông da vàng kia nhìn cô ấy một cái, ánh mặt lại có phần thưởng thức: “Xem ra cô cũng không phải là hoàn toàn không biết gì vê nơi đây nhỉ!”

Âu Dương Noãn nhíu mày, hỏi người đàn ông

đó: “Các người không phải là cảnh sát?” Nhất thời, mọi người đều căng thẳng, người đàn ông da vàng kia nhướng mày nhìn cô ấy, cười lạnh nói: “Chúng tôi là cảnh sát, tuy nhiên không phải là cảnh sát đưa các người về nhà, cô gái, cô chưa từng nghe nói cảnh sát cũng chia làm mấy phe à?”  “Để chúng tôi xuống xe!” Dương Ánh Tuyết bỗng nhiên bắt đâu la lớn, có chút điên cuồng.

Bảo Lâm nhát gan, cơ thể run lên nhè nhẹ, không kìm được nước mắt, Đoàn Thanh Lan lại bắt đầu niệm kinh Phật.

Sắc mặt Âu Dương Noãn trắng bệch, hy vọng được về nhà đột nhiên bị dập tắt, cô ấy có phần hoảng loạn.

Nhất thời, một câu cũng không nói nên lời, ánh mắt nhìn người đàn ông kia tràn ngập phân nộ, hận không thể lập tức giết chết anh ta.

Tôi nắm chặt hai tay vào nhau, sau khi tìm lại bình tĩnh mới nói với người đàn ông kia: “Cho nên cách người muốn mang chúng tôi đi đâu?”  Ánh mắt người đàn ông kia dừng trên người tôi, khóe môi khế nhếch, nở nụ cười: “Cô chính là Thẩm Xuân Hinh đúng chứ!”  Tôi nhíu mày: “Anh biết tôi?”  Anh ta nhún vai: “Không biết, nhưng mà từng nghe nói, cảnh sát Mong Hsat đều đang tìm cô, thì ra cô thật sự đáng giá.”  Không có khả năng họ cố ý tìm tôi, hoặc là Phó Thắng Nam đã biết tôi bị đưa đi nên anh tới tìm tôi.

Thấy tôi giống như không rõ mọi chuyện, người đàn ông da vàng nói: “Cô Xuân Hinh yên tâm, bọn họ sống chết ra sao thì tôi không dám nói, nhưng sống chết của cô thì tôi có thể dám cam đoan, chỉ cần cô không làm chuyện gì nguy hiểm thì chỉ cần chờ nhận được tiền, cô nhất định sẽ được về nước an toàn.”

 

“Anh cảm thấy anh có thể nhận được tiền?” Tôi mở miệng, giọng không khỏi lạnh xuống, nói với ngữ khí trào phúng: “Nếu thật sự giống như những lời anh nói, có người ở Mong Hsat tìm tôi, tôi cảm thấy hiện tại anh đưa chúng tôi đến Mong Hsat, nói cho bọn họ là anh tìm được chúng tôi, nói không chừng bọn họ sẽ vì cảm ơn anh mà đưa anh một khoản tiền.”

 

Anh ta nhíu mày, dường như đang suy xét đến độ tin cậy của những lời này, chân chờ một lát, anh ta nhìn tôi: “Tôi có thể đưa cô trở về, nhưng bọn họ thì không được.”  “Vì sao?” Tôi cất cao giọng: “Anh chỉ cần đưa chúng tôi về, anh muốn bao nhiêu tiền tôi cũng có thể cho anh”

“Ha!” Anh ta bật cười, híp mắt nhìn tôi: “Quả nhiên là người Mục thiếu coi trọng, nói chuyện cũng ngang tàng như vậy, nhưng mà người đẹp, người Mục thiếu tìm là cô, anh ta sẽ vì cô mà trả tiền, nhưng không có nghĩa là anh ta có thể tiêu tiền vì người khác, những người phụ nữ này đều là một đám bình thường, chỉ sợ Mục thiếu còn không thèm nhìn đến, tôi mang về cũng chỉ mất công”  “Anh…’ Anh ta nói mấy câu thế mà đắc tội hết tất cả mọi người.

Nhất thời, các cô gái đều trừng mắt nhìn anh ta, Âu Dương Noãn cũng coi như một cô gái xinh đẹp, da trắng, ngũ quan xinh xắn, nghe anh ta nói như vậy, trong lòng đương nhiên không vui.

Tức giận nói với anh ta: “Ý của anh là nói những người khác xấu à? Chính anh không nhìn xem mặt mũi mình ra sao mà còn nói người khác? Mũi heo mắt nhỏ, dù anh có quay về bụng mẹ để đầu thai lần nữa thì cũng phải tốn thời gian ở lại trong bụng mẹ gấp đôi người khác mới có được dáng vẻ giống con người!”  Cô nàng này, nói móc người khác thật đúng là có thể khiến người ta tức hộc máu.

Bị cô ấy mắng khó nghe như vậy, người đàn ông kia thẹn quá thành giận giơ tay muốn đánh người, nhưng lại bị người đàn ông da ngăm phía trước quay lại trừng mắt một cái.

Anh ta lập tức ngoan ngoãn hơn.

Đụng phải gai, Âu Dương Noãn lại càng thêm mở miệng không thèm để ý đến ai, lạnh lùng nói:  “Xem đi, còn ra vẻ, nịnh nọt thành thói, nực cười”

“Cô…” Người đàn ông kia bị uy hiếp, tức mà không thể là gì.

Nhìn thấy cô ấy là hận không thể nhảy lên đánh một trận, nhưng lại chỉ có thể nhịn xuống, anh ta bỗng nhiên cười lạnh nói: “Cô đắc ý cái gì?”  “Thấy các người như vậy, có lẽ còn không biết ngày chết của mình đã đến, chờ lát nữa đến Defoe rồi sẽ cho các người biết cái gì gọi là địa ngục trên trần gian”

 

Tôi nhíu mày, nâng tay đè tay Âu Dương Noãn lại, sau đó nói với người đàn ông kia: “Anh biết Mục thiếu thì có lẽ cũng biết người nhà họ Mục, thứ nhà họ Mục không thiếu nhất chính là tiền, tôi có thể cam đoan nếu anh đưa chúng tôi trở về, không chỉ có nhà họ Mục cho anh tiền, mà cả nhà họ Phó ở thủ đô, nhà họ Thẩm và nhà họ Mạc đều có thể cho anh tiền, chỉ cần anh đưa chúng tôi trở về.. chỉ cần anh không làm chuyện gì thương thiên lý thì nửa đời sau, anh hoàn toàn có thể đi hiên ngang thủ đô.”

 

Nhất thời, anh ta có phần ngây ngẩn cả người, miệng thở dốc nhìn tôi, không xác định nói: “Cô cái gì? Nhà họ Phó, nhà họ Thẩm, nhà họ Mạc A cho tôi tiền?”

Tôi gật đầu, nhận thấy cả những người khác đang giật mình nhìn tôi, tôi dừng vài giây rồi nói tiếp: “Đúng, nếu anh không tin thì có thể tôi mượn điện thoại di động, tôi gọi cho Phó Thắng Nam, mở loa ngoài.”

Anh ta dường như có chút không thể tin, nhíu màyy nhìn tôi: “Sao cô lại biết Phó Thắng Nam của nhà họ Phó?” Tôi mím môi, cũng không giấu diếm nữa mà nói thẳng: “Tôi không chỉ biết Phó Thắng Nam mà biết cậu chủ nhà họ Thẩm, Thẩm Minh Thành, nhà họ Mạc hắc bạch đều ăn thông Mạc Sinh”  Sắc mặt anh ta trắng bệnh hơn nửa, dường  như kinh ngạc quá độ, nhìn tôi hồi lâu mới nói: “Cô là người nào? Vì sao lại bị đưa đến đây?”

Bình luận

Truyện đang đọc