TU LA KIẾM THẦN

114: Đại Chiến Bắt Đầu


Mây đen vần vũ bao quanh thành, giáp quang lóe lên ánh kim lân.

Ba vạn đại quân Bắc Việt quốc, thân mang khôi giáp da đen, tay cầm trường thương hình lưỡi liềm, khí thế mạnh liệt ngạo nghễ đứng bên ngoài Nhạn Hành quan.

Thiên khung tựa hồ đều bị thân ảnh đại quân Bắc Việt quốc hoàn toàn che lấp.

Cát vàng theo bước chân của ba vạn đại quân rơi xuống, nhấc lên làn sóng cát cuồn cuộn.

Năm dặm xa, lại giống như gần trong gang tấc, phảng phất như một giây sau, đại quân Bắc Việt quốc sẽ đến cửa lớn Nhạn Hành quan.

Chúng tướng sĩ trên tường thành đều nín hơi thở, tựa như thấp thỏm, như phẫn nộ, lại như ngưng trọng.

Hai tay Phong Ngạo Cẩm đặt sát sau lưng, nhìn đại quân Bắc Việt quốc lũ lượt tiến đến phía dưới, nghiến chặt răng, mắt hổ trừng to giận dữ quát: “Truyền tướng lệnh, tướng quân Tô Toàn, dẫn 1 vạn tinh binh ra khỏi thành nghênh địch.

Phái cung tiễn chuẩn bị sẵn sàng, phục trên tường thành hỗ trợ đại quân”.

“Vâng!”

Một đám tướng sĩ đứng bên cạnh Phong Ngạo Cẩm, nhao nhao gật đầu chắp tay lĩnh tướng lệnh.

Lập tức, từng mệnh lệnh nhanh chóng truyền tới khắp nơi, truyền đi ý của Phong Ngạo Cẩm.

Trong lòng Phong Ngạo Cẩm rất rõ ràng, nếu sống chết thủ thành, một khi để quân Bắc Việt quốc tới gần tường thành, như vậy cửa thành nhất định sẽ bị phá, đến lúc đó hậu quả không thể tưởng tượng được.

Bởi vậy, chỉ có thể phái binh đi chặn đại quân Bắc Việt quốc, huyết chiến một trận, tiêu hao binh lực của chúng.

Cho dù đến lúc ấy chúng tướng sĩ không địch lại được, cũng có thể rút lui về bên trong Nhạn Hành quan.

Mà chỉ cần nghĩ đến hình ảnh 3 vạn đại quân Bắc Việt quốc tinh lực dồi dào kia mạnh mẽ công phá thành, nắm đấm của Phong Ngạo Cẩm liền không khỏi siết chặt vài phần, thậm chí lòng bàn tay cũng bị móng tay xuyên thấu.

Cho nên, nhất định không thể để cho đại quân Bắc Việt quốc dễ dàng tới gần cửa thành, chỉ có một trận chiến tiêu hao hết chủ lực của quân địch mới có thể lui địch thành công.

“Tướng quân có lệnh, phái phó tướng Tô Toàn, lĩnh binh một vạn, ra khỏi thành công địch”, binh lính truyền lệnh hỏa tốc chạy tới phía dưới tường thành, hướng về phía chúng tướng sĩ cùng quân sĩ đã sớm chỉnh trang chờ xuất phát, lớn tiếng hô.

Chỗ trống bên trong Nhạn Hành quan, đứng đầy từng nhóm binh lính Thiên Phong quốc, phó tướng Nhậm Tề Phong cũng đứng trong hàng.

Đương nhiên, Cố Thiên Mệnh thân là hiệu úy dưới trướng Nhậm Tề Phong, cũng ở giữa đại quân.

Trên đài quan sát, phía trước đại quân, một vị tướng quân trung niên mặc khôi giáo màu bạc, ông ta chính là phó tướng quân Tô Toàn.

Đột nhiên ông ta vung tay hô: “Chúng tướng sĩ, theo bổn tưởng quân ra khỏi thành nghênh địch, uy lực Thiên Phong quốc không thể bị khi nhục.

Giết!”
“Giết!”
“Giết!”
“Giết!”
Vạn quân đồng loạt rống lên, cả kinh đến mức mặt đất run rẩy, phong vân biến sắc, khiến mây gió thối lui.

“Mở cửa thành! Giết giặc khâu!”
Tô Toàn trong tay cầm một cây trường thương màu trắng bạc, chỉ về phía cửa thành, ngửa đầu rống lên.

Thùng! Thùng! Thùng!
Thoáng chốc, thanh thế tăng vụt, tiếng trống ầm ầm vang vọng khắp bốn phương tám hướng ở Nhạn Hành quan, làm khí thế vạn quân hừng hực, phấn khích đến cực điểm.

Nương theo tiết tấu ầm vang của tiếng trống trận, vạn quân theo trật tự hướng về phía cửa thành mà đi, trong đó đương nhiên có bóng dáng của Cố Thiên Mệnh.

Xưa nay chinh chiến mấy người trở về.

Có lẽ, lần này đi hơn một vạn tướng sĩ, trở về không có mấy người.

Có lẽ, vùng cát bụi cuồn cuộn này, sắp bị huyết hải chôn vùi.

Có lẽ, khói lửa chiến tranh này sẽ quét qua bách quốc chi địa.

Trong đại quân, Cố Thiên Mệnh thân là hiệu úy, thế nên vị trí đứng của hắn cũng khá cao.

Hắn mặc khôi giáp màu đen bạc dành riêng cho hiệu úy, đội mũ màu đen, cầm một thanh trường thương với lưỡi đao đen, cực kì khí phách hiên ngang.

Đối mặt với trăm vạn quân địch, Cố Thiên Mệnh không có nửa phần sợ hãi, bình thản như nước, không giống người thường.

Tướng sĩ Nhạn Hành quan, bản thân trải qua hàng trăm trận chiến, cũng không phải sĩ tốt an nhiên trong Thiên Phong quốc có thể sánh được.


Cho nên, bọn họ rất nhanh liền tập kết dưới tường thành.

Lúc này, 3 vạn đại quân Bắc Việt quốc đã dừng lại ở vị trí cách ba bốn dặm, nhìn nhau từ xa với tướng sĩ Nhạn Hành quan.

Cảm giác áp bách trầm áp như núi lớn nặng nề áp chế trong lòng mỗi tướng sĩ, làm cho vô số người đều nín thở.

Bọn họ biết rằng, sau ngày hôm nay, rất nhiều người sẽ khó có thể nhìn thấy ánh mặt trời vào buổi sáng mai.

Bọn họ hiểu được, cát vàng tràn ngập trước mắt, sắp bị máu và thi thể che lấp.

Nhưng mà, sống thì như thế nào, chết thì ra sao? Nếu ngay cả niềm tin và trách nhiệm mà chính mình gánh vác cũng bị vứt bỏ, vậy thì sinh tồn có ích lợi gì?
Hơn vạn đại quân Nhạn Hành quan đối đầu với quân Bắc Việt quốc hung hăng, bọn họ sẽ cảm thấy sợ hãi, cảm thấy thấp thỏm bất an.

Có điều, nếu không có quân lệnh, bọn họ quyết không lùi lại nửa bước, bởi vì, uy nghiêm của Nhạn Hành quan cùng quốc uy của Thiên Phong quốc, không thể bị chà đạp.

Phong Ngạo Cẩm đứng trên tường thành, hai tay nắm chặt, có thể nhìn rõ ràng 3 vạn đại quân Bắc Việt quốc và hơn vạn quân Thiên Phong quốc khí thế hào hùng ở dưới cửa thành, ông ta nhất thời giơ tay lên, hô một tiếng: “Trống minh trận, trợ quân uy!”
Thùng thùng thùng....

115: Nhiệt Huyết Đầm Đìa, Máu Bay Khắp Trời


Tướng lệnh truyền ra, tiết tấu trống trận trên tường thành chậm rãi vang lên, sau đó tiếng trống càng lúc càng lớn, càng lúc càng nặng, kích động ở chỗ sâu trong lòng mỗi một tướng sĩ phía dưới, kích động trên bầu trời vô tận.

Cố Thiên Mệnh nắm chặt trường thương màu đen, giống như có chút chờ mong liếc nhìn đại quân đen kịt đè tới, lẩm bẩm nói: “Chỉ có dùng máu tươi tẩy rửa, mới có thể làm cho thân thể kiếp này tiến thêm một bước”.

“Hôm nay, rốt cuộc sẽ có bao nhiêu người chôn xác nơi đây”, trong lòng vô số tướng sĩ đều dâng lên một chút trầm thương cùng sợ hãi: “Trong đó... có lẽ nào sẽ là mình không?”

Giờ khắc này, nội tâm mỗi người đều không thể bình tĩnh, nhưng bọn họ lại không có thời gian suy nghĩ, chỉ có thể dùng hết toàn bộ tinh lực áp chế suy nghĩ trong nội tâm đó xuống.

Sau tất cả, chỉ có những người sống sót từ chiến trường mới có thời gian để suy nghĩ về những thứ khác.

Hai quân đối đầu, có vẻ yên lặng dị thường. Lưỡi dao sắc bén hàng mang, không ngừng lóe lên trên kình thương đại địa.

Bỗng nhiên, trong đại quân Bắc Việt quốc tựa hồ như truyền ra một tiếng gầm trầm thấp: “Giết!”

Lập tức, ba vạn đại quân Bắc Việt quốc hung mãnh như hổ báo dụ lang, nhắm trường thương vào một vạn đại quân Cố Thiên Mệnh bên này, chém giết như điên. Trong nháy mắt, vó sắt cuồng sa hỗn loạn, tựa như khiến cho đám người trước mắt Cố Thiên Mệnh bịt kín một tầng lụa mỏng màu vàng.

Đợi đến khi đại quân Bắc Việt quốc khẽ động, Phong Ngạo Cẩm có chút nhịn không được hung hăng đập vào tường thành, khuôn mặt đỏ bừng ngửa đầu gào thét: “Các tướng sĩ, giết!”

Lập tức, tiếng gào thét ầm ầm vang lên.

Phó tướng quân Tô Toàn dẫn theo hơn 1 vạn tinh binh, cưỡi trên chiến mã, trường kích trong tay chỉ về phía đại quân Bắc Việt quốc, tức giận gầm: “Giết!”

Khói bụi cuồn cuộn như sóng biển, lưỡi dao sắc bén tựa vuốt mãnh thú.


Bất kể là 3 vạn đại quân của Bắc Việt quốc hay 1 vạn tinh binh do Tô Toàn thống lĩnh, hốc mắt tướng sĩ hai bên đều nổi lên tơ máu, hướng về phía đối phương xông tới.

Cố Thiên Mệnh đi the sau trong đại quân, sau đó theo sát phía sau phó tướng quân Nhậm Tề Phong, dẫn theo hơn 600 tướng sĩ quân doanh Xích Phong dưới trướng, cưỡi ngựa mà xông tới.

Thời gian hai quân cách mấy dặm, lúc này có vẻ cực kỳ ngắn ngủi, chỉ trong nháy mắt liền va chạm với nhau.

Ầm ầm!

Lúc hai quân va chạm với nhau, tiếng nổ lớn trong nháy mắt vang lên, các loại thanh âm thanh thúy của binh khí đan xen, bao trùm toàn bộ Nhạn Hành quan.

Ầm ầm...

Bên tai Cố Thiên Mệnh toàn bộ là âm thanh đao kiếm ma sát, toàn bộ đều bị tiếng gào thét chém giết bao phủ.

“Chúng tướng sĩ, theo ta giết vào Nhạn Hành quan”, trong quân Bắc Việt quốc, rất nhiều tướng lĩnh đang ngửa mặt gào thét, phấn chấn quân tâm, làm chiến trường càng thêm hưng phấn.

“Xông lên! Giết sạch những tên giặc cỏ Bắc Việt quốc này. Dấy lên uy phong của quân doanh Xích Phong ta”.

Bất quá trong thời gian ngắn, chiến trường liền có rất nhiều thi thể, máu đọng thành vũng.

Nhiệt huyết đầm đìa, máu bắn tung tóe khắp bầu trời.

Tiếng gào thét trên chiến trường dần lan tràn, vang tận trời xanh.

Nhìn đám sĩ tốt Bắc Việt quốc và tướng sĩ quân doanh Xích Phong chém giết trước mắt, Cố Thiên Mệnh chậm rãi siết chặt trường thương màu đen trong tay, hai mắt hắn càng lúc càng sắc bén, trên mặt dính vài giọt máu nóng hổi vừa bắn tới.


“Kiếp này lần đầu tiền trải qua lễ tẩy rửa bằng máu tươi, ngược lại có chút làm nội tâm gợn sóng”, Cố Thiên Mệnh giống như trở lại cảnh tượng kiếp trước khi chinh chiến thiên hạ, khí thế tung hoành chậm rãi bao quanh thân thể hắn.

Phịch!

Bỗng nhiên, một sĩ tốt Bắc Việt quốc cầm trường thương, khuôn mặt dữ tợn đâm về phía Cố Thiên Mệnh.

Cố Thiên Mệnh lập tức phản ứng lại, thân hình nghiêng nhẹ thoát khỏi trường thương của sĩ tốt Bắc Việt quốc, sau đó tay phải đột nhiên dùng sức vùng trường thương màu đen.

Phốc một tiếng, trường thương màu đen của Cố Thiên Mệnh đâm xuyên qua ngực sĩ tốt Bắc Việt quốc. Trong nháy mắt, tên sĩ tốt kia trợn trừng mắt, phun ra một ngụm máu tươi, thân thể mềm nhũn ngã xuống tên mặt đất cát vàng.

Cố Thiên Mệnh nhìn chằm chằm hai mắt của tên sĩ tốt Bắc Việt quốc, hừ lạnh một tiếng, lẩm bẩm nói: “Từ hôm nay trở đi, để cho tướng uy của Cố gia ta, thiêu đốt đến chín tầng mây một lần nữa”.

Lập tức, Cố Thiên Mệnh liền cưỡi chiến mã, cầm trường thương xông vào trong sa trường huyết chiến cuồn cuộn.

Từng thi thể trải rộng trên cát dài, từng vệt máu nóng bắn tung tóe trên không khung. Mơ hồ, Cố Thiên Mệnh ngửi thấy một mùi máu tươi cực kỳ quen thuộc khiến máu trong người hắn cuộn trào.

Trên chiến trường, cũng không có thời gian để Cố Thiên Mệnh suy nghĩ nhiều.

Một đám năm ba người của Bắc Việt quốc giết tới, làm cho một tướng sĩ quân doanh Xích Phong cảm thấy không ổn, muốn tới hỗ trợ Cố Thiên Mệnh.

Nhưng không đợi chúng tướng sĩ quân doanh Xích Phong kịp xông tới, Cố Thiên Mệnh đã nhấc trường thương màu đen trong tay lên.

Phập!


116: Đại Lễ Huyết Tẩy


Một thương đảo qua, đám sĩ tốt Bắc Việt quốc muốn xông tới liền bị Cố Thiên Mệnh dùng một thương cắt đứt ngực và bụng. Lập tức, máu tươi văng khắp nơi, bắn lên cả gò má Cố Thiên Mệnh, khiến cho hắn có thêm vài phần sắc bén phong mang.

Cố Thiên Mệnh có thể cảm giác được nhiệt độ của giọt máu trên mặt mình, càng có thể rõ ràng nhận thấy được rằng hàng rào cảnh giới trong cơ thể mình buông lỏng, đáy lòng không khỏi vui vẻ: “Qủa nhiên không ngoài dự liệu của ta, thân thể kiếp này quá mức an nhàn, cái hắn thiếu chính là tẩy rửa bằng máu này đây”.

Cố Thiên Mệnh cảm nhận được huyền khí trong cơ thể bắt đầu khởi động, dường như muốn xuyên thủng hàng rào cảnh giới Nhân Huyền đỉnh phong, phảng phất sau một khắc liền có thể bước vào cảnh giới Linh Huyền.

Sau đó, lông mày hắn trầm xuống, chân phải hung hăng đạp và hông chiến mã một cái, để cho chiến mã mang theo cả người hắn hóa thành một mũi tên nhọn vọt tới giữa đám quân Bắc Việt quốc.

Trên chiến trường không có sinh tử, chỉ có thắng bại.

Đối với chúng tướng sĩ Nhạn Hành quan ở quân doanh Xích Phong mà nói, bọn họ nếu đã dám huyết chiến sa trường, liền đem sinh tử vứt bỏ sang một bên, bọn họ chỉ quan tâm có thể đánh lui đại quân Bắc Việt quốc hay không, che chở uy nghiêm của quân doanh Xích Phong.

Nếu không thể lựa chọn cùng chung sống hòa bình, như vậy, người sống sót đạt được thắng lợi, chỉ có thể là quân doanh Xích Phong ta.

“A...”, vô số tướng sĩ đang ngửa đầu trầm giọng gào thét.

Cố Thiên Mệnh cưỡi khoái mã trên chiến trường, hoàn toàn buông mình, tu vi Nhân Huyền đỉnh phong bộc phát. Trường thương trong tay hắn vung lên, trên mặt đất cát vàng sẽ xuất hiện vô số sĩ tốt Bắc Việt quốc. Mỗi khi trường thương rơi xuống, trên mặt đất cũng sẽ thêm vài vũng máu đỏ tươi nóng hổi.

Giờ khắc này, không ai quan tâm  đến sinh mệnh đáng quý nữa, chỉ biết cầm lưỡi đao sắc bén cùng trường thương trong tay.

Bởi vì đây chính là chiến trường.


Trên mặt đất, một hiệu úy Bắc Việt quốc cưỡi ngựa chạy về phía Cố Thiên Mệnh đang điên cuồng chém giết, khí thế mãnh liệt khiến người ta sợ hãi.

Rầm rập!

Có điều, Cố Thiên Mệnh đã kịp phản ứng lại, đôi mắt hơi ngưng tụ, trường thương như cuồng long xẹt qua hư phông, đâm vào ngực hiệu úy Bắc Việt quốc đang xông tới.

Một thương này có tốc độ cực nhanh, làm cho tên hiệu úy kia căn bản không phản ứng kịp, phập một tiếng sau đó lập tức ngã xuống đất.

Nơi hắn ta ngã xuống tràn ngập máu tươi, vẻ mặt hoảng sợ cùng không dám tin nhìn chằm chằm vào Cố Thiên Mệnh ngạo nghễ, dần dần mất đi sinh cơ.

Cố Thiên Mệnh chỉ nhẹ nhàng liếc mắt nhìn thi thể trên mặt đất, biểu cảm lạnh lùng đến cực điểm.

“Tướng sĩ quân doanh Xích Phong, theo ta, giết!”

Cố Thiên Mệnh cảm giác được nhiệt huyết yên lặng suốt bao năm trong mình bị đánh thức, tay cầm trường thương màu đen, chỉ thẳng vào đại quân Bắc Việt quốc cuồn cuộn đang không ngừng xông tới, ưỡn ngực ngẩng đầu rống giận.

Tuy rằng tiếng chém giết trên chiến trường ầm vang nhưng tiếng gào thét của Cố Thiên Mệnh vẫn truyền đến tai tướng sĩ quân doanh Xích Phong xung quanh.

Cưỡi chiến mã, tay cầm thương đen, chiến Bắc Việt.

Tư thế oai hùng của Cố Thiên Mệnh lúc này nhất thời đập vào mắt tướng sĩ quân doanh Xích Phong, khó có thể xóa mờ.


“Hiệu úy, đây... là hiệu úy của chúng ta”, nhìn Cố Thiên Mệnh đang chạy đua chém giết trong đại quân Bắc Việt quốc, Lưu Lăng Võ nhất thời cảm thấy một cỗ cảm giác hít thở không thông mãnh liệt đánh tới, kinh ngạc lẩm bẩm một tiếng.

Một đám tướng sĩ quân doanh Xích Phong nhao nhao nhìn về phía Cố Thiên Mệnh, đều trợn mắt há hốc miệng nhìn một màn trước mắt này, có lẽ cả đời cũng không quên được.

Cố Thiên Mệnh cưỡi chiến mã cao lớn. Kéo chặt dây cương, tùy ý sát phạt trong đám người Bắc Việt quốc, thương đen trong tay hắn chỉ cần vung lên, nhất định sẽ có máu tươi từng đợt bắn tung tóe.

Bộ khôi giáp màu đen bạc mặc trên người Cố Thiên Mệnh dần bị nhuộm đỏ thành màu máu. Hai gò má nho nhã của hắn sắc bén, lạnh lùng.

Ở giữa đại quân, đám phó tướng của Nhạn Hành quan cũng nhìn thấy Cố Thiên Mệnh đang càn quét cách đó không xa, thoáng chốc sửng sốt tự hỏi: “Người này là ai?”

Phó tướng quân Nhậm Tề Phong cách Cố Thiên Mệnh tương đối gần, ông ta cực kỳ kinh ngạc mở to hai mắt, lưỡi đao sắc bén trong tay cũng không khỏi run lên: “Thì ra tên nhóc này có cảnh giới Nhân Huyền đỉnh phong. Có điều khí thế này của hắn... mơ hồ lại có thể bao trùm toàn bộ cương trường”.

Có lẽ, từ giờ khắc này trở đi, chúng tướng sĩ quân doanh Xích Phong mới thật sự đồng ý thân phận hiệu úy của Cố Thiên Mệnh. Ngay cả Lưu Lăng Võ luôn sững sờ cũng không khỏi run rẩy, nhiệt huyết sôi trào.

“Các huynh đệ, theo hiệu úy! Giết!”, nhìn tư thế oai hùng phi nước đại của Cố Thiên Mệnh, sĩ khí của tác tướng sĩ quân doanh Xích Phong như Lưu Lăng Võ đột nhiên tăng lên, không có chút sợ hãi nào xông về phía quân Bắc Việt quốc.

Thương mang rơi xuống, sinh cơ mất đi. Cố Thiên Mệnh không biết mình đã đâm ra bao nhiêu lượt, không biết quét qua bao nhiêu lần. Chỉ cần là nơi chiến mã hắn đi qua, đều có thi thể ngã xuống.

Hài cốt trải đầy khắp chiến trường, cát vàng cuồn cuộn bay ngập trời, tiếng trống kêu vang khuấy động sĩ khí trên chiến trường.

Cố Thiên Mệnh cảm giác huyền khí trong cơ thể mình càng lúc các nồng đậm, máu tươi đang tẩy rửa và k1ch thích cơ thể hắn.

Bình luận

Truyện đang đọc