TU LA KIẾM THẦN


“Tô tỷ tỷ, bản công tử không nói đùa với tỷ, ta muốn tất cả những người này, tỷ đưa ra một cái giá đi!”
Làm sao Cố Thiên Mệnh có thể không nhìn ra thủ đoạn lấy lui làm tiến của Tô Tỉnh Viện, nhưng hắn vẫn thản nhiên nhẹ giọng nói.
Hàn Ngụy nhìn thấy cảnh này, cảm thấy phức tạp lầm bầm: “Mình chơi vui thôi không được sao, chắc hôm nay vị đại ca này lại muốn làm loạn nữa rồi, đau đầu quá đi mất…”
Nụ cười trên khoé môi Tô Tỉnh Viện dần biến mất, nàng ta nheo mắt nhìn thẳng vào Cố Thiên Mệnh, ngực phập phồng như đang kìm nén cơn giận, nghĩ đến lời cảnh cáo của trưởng bối, nàng ta lạnh mặt vài giây rồi quay đầu nhìn lướt qua mọi người trong đại sảnh, cười đáp: “Cố công tử, dù tỷ tỷ có đồng ý cho ngươi đưa những người này đi thì các vị công tử và đại nhân đây hẳn cũng sẽ không đồng ý”.
Đến lúc này, chuyện này không còn là chuyện của các thiếu niên thiếu nữ nữa mà là vấn đề thể diện.

Tô Tỉnh Viện rất khôn khéo đẩy mọi chuyện lên đầu những người ở đây, để mình trở thành người ngoài cuộc.
Nếu Cố Thiên Mệnh thực sự muốn một tay che trời đưa những thiếu niên thiếu nữ này đi, vậy thì hắn sẽ đắc tội các công tử thế gia và phú thương đại giả ở đây.
“Cố công tử, chuyện này quả thật không thể như vậy, nếu hôm nay ngươi đưa những người này đi thì chẳng phải chúng ta đã tốn công sao”, chẳng mấy chốc đã có một giọng nói bất mãn vang lên.

“Cố công tử, hay là thế này, ngươi chọn trước một nửa mỹ nữ, những người còn lại để cho chúng ta cạnh tranh công bằng, ngươi thấy sao?”, sau đó có một công tử thế gia nghĩ ra cách hoà giải, đã đủ nể mặt Cố Thiên Mệnh.
“Cách này cũng được, Cố công tử chọn trước một nửa đi”, có người nói hùa theo.
Nghe thấy lời của họ, Cố Thiên Mệnh không thể không cười khẩy.
Hắn đứng dậy nhẹ nhàng để một tay ra sau lưng, xoay người nhìn họ, sau đó nói với mười mấy bóng dáng cực kì quen thuộc: “Phùng Giang, Triệu Nhân, Trương Vũ An…”
Cố Thiên Mệnh liên tục nói ra tên của mười mấy vị công tử thế gia, thản nhiên nhếch môi hỏi: “Các ngươi có còn nhớ vụ cá cược của chúng ta trước đây không?”
Những công tử bị Cố Thiên Mệnh gọi tên đều không nhịn được rùng mình, đặc biệt là khi nghe thấy hai từ “cá cược”, họ đều toát mồ hôi lạnh, nở một nụ cười gượng gạo.
Họ đã đánh cược với nhau rằng ai có thể đi vào Lý gia, gặp được tiểu thư Lý gia và chế giễu vài câu, sau này người đó sẽ là đại ca.

Mấy tháng trước Cố Thiên Mệnh lẻn vào Lý gia vì vụ cá cược này, hắn đã sỉ nhục tiểu thư Lý gia bằng lời nói, sau đó mới có chuyện ở rể.
“Nếu các vị công tử không nhớ, bản công tử sẽ nhắc lại tình hình cụ thể ngày hôm đó để giúp các ngươi nhớ lại”, Cố Thiên Mệnh nhếch môi nhìn đám bạn vô công rồi nghề trước mặt mình, nhẹ nhàng nói.
Nhắc lại tình hình cụ thể ngày hôm đó? Việc này có thể nói trước mặt mọi người à?
Ngày hôm đó họ đều nói ra những lời vô lễ với tiểu thư Lý gia, thậm chí còn lấy nàng làm chủ đề cười cợt.

Nếu chuyện này bị Cố Thiên Mệnh nói ra thì hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi.

Họ không nghĩ sau này mình sẽ được sống yên ổn, có lẽ sẽ không có đường lui.

“Ca, đại ca, chúng ta đều nhớ mà, huynh không cần giúp chúng ta nhớ lại đâu”, một vị công tử mặc áo gấm lập tức đứng dậy, vội vàng cung kính cười đáp.
“Đại… Đại ca, chúng ta vẫn còn nhớ, huynh nói gì đều đúng”.
“Kể từ hôm nay, huynh sẽ là đại ca của Trương Vũ An ta”.
Ngay sau đó, mười mấy vị công tử thế gia có địa vị không thấp vội vàng đứng dậy trả lời, họ nhìn Cố Thiên Mệnh bằng ánh mắt chất chứa nỗi khổ, vô cùng hoảng hốt.
Cố Thiên Mệnh giả vờ bất đắc dĩ, thở dài: “Nếu các ngươi đã nói như vậy, bản công tử là đại ca, đưa những người này đi có vấn đề gì không?”
“Không có vấn đề, đương nhiên không có vấn đề.

Nếu ai có vấn đề thì sẽ là kẻ thù của Lạc gia ta”, Cố Thiên Mệnh vừa dứt lời, một vị công tử lập tức bày tỏ thái độ của mình, trả lời với vẻ mặt cực kì phức tạp.
“Đúng, đại ca chúng ta muốn những thiếu niên thiếu nữ trên đài, Phùng Giang ta vô cùng tán thành”, đám công tử thế gia lần lượt lên tiếng.
Trong phút chốc tất cả họ đều đứng về phía Cố Thiên Mệnh, điều này khiến Tô Tỉnh Viện ở trên đài kinh ngạc đến mức trợn to đôi mắt đẹp.


Nàng ta cứ tưởng Cố Thiên Mệnh sẽ biết khó mà lui, ai ngờ tình hình lại trở nên như thế này, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của nàng ta: “Chuyện gì thế này?”
“Tô tỷ tỷ, tỷ nhìn kìa, rất nhiều người đều đồng ý, hầu như những người không lên tiếng đều cam chịu hành vi của bản công tử”, Cố Thiên Mệnh chậm rãi xoay người nhìn về phía Tô Tỉnh Viện, cười khẽ.
Nàng ta sững sờ, đôi môi đỏ nhếch lên nở một nụ cười gượng gạo: “Việc này… Cố công tử đã lên tiếng, tỷ tỷ sẽ không nhiều lời nữa.

Có điều về giá cả, có lẽ ngươi sẽ không keo kiệt với một nữ tử yếu đuối như tỷ tỷ đâu nhỉ?”
“Không sao, số tiền này sẽ do các tiểu đệ của ta trả, xin Tô tỷ tỷ yên tâm”, Cố Thiên Mệnh nghiêm túc gật đầu, sau đó nhìn về phía đám công tử bột còn đang sợ hãi.
Phụt!
“…”, mọi người choáng váng..


Bình luận

Truyện đang đọc