TU LA KIẾM THẦN


“Vi tướng khẩn cầu quân thượng hạ lệnh đánh chết hai kẻ to gan tày trời này để chấn chỉnh quốc uy Nam Uyên ta”.

Vị tướng quân vừa rồi quát tháo Cố Thiên Mệnh tức giận đùng đùng khom lưng hành lễ trước Hiên Viên Nam đang đứng trên bậc thềm bạch ngọc, lớn tiếng xin chỉ thị.

“Đừng!”, thân thể mềm mại của Mạc Diệu Lăng thoáng run lên, lập tức gập lưng nói: “Khẩn cầu Quân Thượng tha cho hai người họ rời đi, Diệu Lăng cảm kích vạn phần”.

Hiên Viên Nam nhướng mày trầm ngâm, lạnh lùng liếc Mạc Diệu Lăng một cái, sau đó mới nhìn sang hai người Cố Thiên Mệnh, cao ngạo nói: “Trẫm đã cho chúng một cơ hội sống rồi, nhưng bây giờ còn dám hỗn xược, không thể tha thứ”.

Nghe vậy, gương mặt diễm lệ của Mạc Diệu Lăng thoắt cái trắng bệch, đôi mắt đẹp hàm chứa đủ loại cung bậc cảm xúc, khàn giọng quát: “Còn không mau cút ra ngoài!”
“Bắt hai tên đó lại!”
Quân thượng Nam Uyên Hiên Viên Nam khoát ống tay áo, phong thái bậc đế vương thoáng chốc triển lộ ra ngoài.

“Vâng!”

Vô số binh lính Nam Uyên đồng thanh đáp lại.

Ngay lập tức, các tướng sĩ ùn ùn lao về phía hai người Cố Thiên Mệnh với sát khí ngút trời, dường như có thể cuốn bay cả hoàng cung Nam Uyên.

sứ giả các nước thấy một màn này đều âm thầm lắc đầu thở dài: "E rằng sau ngày hôm nay, thế gian thật sự không còn Huyết Hùng tướng quân nữa”.

"Dám xấc xược trong hoàng cung Nam Uyên quốc thì có gì khác biệt với việc tìm đến cái chết?”, một người không kìm được chế nhạo.

"Hành động này là ám thị của Thiên Phong quốc hay là hai người họ tự làm vậy? Ắt hẳn quân thượng Thiên Phong quốc sẽ không ngu xuẩn tới mức đó đâu!"
Họ dường như đã nhìn thấy cảnh Cố Thiên Mệnh và Cố Ưu Mặc bị gô cổ và vì phản kháng mà máu bắn tung tóe ngay tại chỗ.

Trong vô hình, luồng khí áp bức rét lạnh tràn vào trong lòng mỗi người khiến ai nấy đều rùng minh kinh hãi.

"Nhị thúc", Cố Thiên Mệnh quay đầu nhìn Cố Ưu Mặc nhẹ giọng gọi một tiếng, hai người đều hiểu rõ thâm ý trong đó.

Đối diện với vô số tướng sĩ Nam Uyên quốc đang xông tới, Cố Ưu Mặc điềm nhiên như không, liếc tới Mạc Diệu Lăng đã tái nhợt mặt, rồi nghiêm túc nhìn Cố Thiên Mệnh: "Hôm nay phải xem xem hai thúc cháu ta ai giết nhiều hơn rồi".

Cố Thiên Mệnh khẽ cười rồi giậm mạnh hộp kiếm trên lưng xuống đất, trong tích tắc, tu vi Linh Huyền sơ kỳ bùng phát, khiến nền bạch ngọc dưới chân chấn động tới mức nứt ra một đường.

Cố Ưu Mặc cũng chẳng hề chần chừ, tay phải dùng lực lắc cây trường thương đang cầm trong tay, lớp vải thô đen quấn quanh nó lập tức nát tan thành mảnh vụn, lộ ra một sắc đỏ như máu tỏa ra ánh sáng rét lạnh chói mắt.

"Lớn mật, còn không mau bó tay chịu trói?”
Tướng quân Nam Uyên quốc thấy vậy thì rống to, cuồng phong nổi lên từng chập.


Bó tay chịu trói? Sau đó để mặc họ chém giết sao?
Hai người họ sao có thể bó tay chịu trói đây? Mục đích họ tới đây hôm nay chính là để lật tung toàn bộ Nam Uyên quốc!
“Thỏa sức chiến một trận, sao không?”
Ngay lập tức, khí thế hùng hậu của Cố Ưu Mặc với tu vi Địa Huyền trung kỳ vọt thẳng lên trời, trường thương quét ngang chém đứt vô số đao kiếm, ông ấy ngẩng đầu gầm lên một tiếng, bày ra tư thế của bậc đại tướng nơi sa trường.

Bùm!
Chỉ với một đường quét ngang đã khiến không biết bao nhiêu tướng sĩ Nam Uyên quốc đang bổ nhào tới ngã gục xuống đất.

sứ giả các nước bên cạnh thấy vậy đều lộ ra biểu cảm khiếp sợ, cả cơ thể đều không nhịn được run lên: “Không ngờ người này vậy mà sở hữu tu vi Địa Huyền trung kỳ, chỉ là dám ngang ngược tại Nam Uyên quốc, vẫn chỉ có một con đường chết!”
Tướng quân của Nam Uyên quốc thấy cảnh này cũng bàng hoàng thất sắc, rất nhiều tướng sĩ dưới trướng ông ta cứ như vậy bị Cố Ưu Mặc thảm bại quật ngã xuống đất, quá bá đạo!
“Quân Thượng, hai tên này nếu đã tự phụ, mạo phạm tới quốc uy Nam Uyên ta như vậy, vi thần khẩn cầu quân thượng đem chúng giết ngay tại chỗ, củng cố uy thế nước ta”, tướng quân của Nam Uyên quốc lập tức quay đầu nhìn về phía Hiên Viên Nam mặt không đổi sắc, chắp tay xin chỉ thị.

“Chuẩn!”, con ngươi của Hiên Viên Nam lúc này cũng tản ra từng luồng sát ý dày đặc, phun ra một chữ này.

Lần này Mạc Diệu Lăng biết đã không còn đường quay đầu nữa.


Bởi tại khoảnh khắc Cố Ưu Mặc ra tay đã thật sự khiêu khích toàn bộ Nam Uyên quốc.

Một giọt nước mắt hòa lẫn với sự bi thương trượt xuống từ hốc mắt Mạc Diệu Lăng, nàng ấy đã không thể kìm nén được cảm xúc, để mặc những giọt lệ lăn dài trên má.

Khi Hiên Viên Nam bộc phát ra sát khí, tất cả mọi người đều biết Nam Uyên quốc thực sự nghiêm túc rồi, vừa rồi chỉ là một vài tinh binh bình thường, cũng không được tính là cái gì.

“Chúng tướng sĩ nghe lệnh, gi3t chết hai kẻ này!”, vị tướng quân kia lập tức hạ lệnh, sát khí trùng trùng.

Trong chớp mặt hàng loạt sĩ tốt với hơi thở trầm ổn của Nam Uyên quốc từ mọi hướng tràn vào trong hoàng cung, lao về phía Cố Thiên Mệnh cùng Cố Ưu Mặc.




Bình luận

Truyện đang đọc