TU LA KIẾM THẦN


Hiên Viên Nam im lặng không lên tiếng, ông ta tin Hiên Viên Hạo Vận có suy nghĩ của riêng mình, sẽ không tùy ý đưa ra quyết định.

Đối với lời khuyên của văn võ bá quan, Hiên Viên Hạo Vận coi như điếc, chỉ là đem hết tâm tư đặt trên người Mạc Diệu Lăng: “Hiện tại.

Nàng có thể buông trường thương trong tay xuống rồi, nhanh rời đi!”
Mạc Diệu Lăng chần chừ một chút, sau đó quay đầu nhìn Cố Ưu Mặc bị máu tươi nhuộm đỏ giữa tiền điện, bàn tay trắng nắm chặt trường thương cuối cùng cũng buổng ra.

Đinh một tiếng, trường thương rơi xuống đất, theo âm thanh này, Mạc Diệu Lăng từng bước từng bước chạy về phía Cố Ưu Mặc.

Cố Ưu Mặc giương mắt nhìn Mạc Diệu Lăng, trên cổ còn chảy ra từng sợi máu tươi, nội tâm không khỏi đau xót, giật mình run rẩy, không biết nên làm cái gì.

Hiên Viên Hạo Vận dùng sức dời ánh mắt khỏi bóng dáng xinh đẹp của Mạc Diệu Lăng, nhìn về phía Cố Thiên Mệnh với bộ trường sam màu trắng, lớn tiếng nói: “Này! Ngươi chính là tiểu công tử của Cố gia sao?”
Cố Thiên Mệnh hơi sửng sốt, không ngờ thái tử Nam Uyên quốc lại chăm chú nhìn về phía mình: “Ừ!”
Mạc Diệu Lăng vẫn đang bước xuống như trước, phảng phất thiên địa chỉ còn lại 2 người Hiên Viên Hạo Vận và Cố Thiên Mệnh.


“Có thể nói cho bổn hoàng tử biết tên của ngươi không?”, Hiên Viên Hạo Vận khôi phục uy nghiêm vốn có của thái tử Nam Uyên , trầm thanh chậm rãi hỏi.

“Tên ta là Cố Thiên Mệnh, Cố gia!”, Cố Thiên Mệnh trầm ngâm trong chốc lát, nhìn Hiên Viên Hạo Vận, giọng điệu lạnh nhạt mở miệng nói.

“Cố Thiên Mệnh, bổn hoàng tử nhớ kĩ ngươi rồi, hi vọng sau này có thể nhìn thấy bóng dáng của ngươi ở Bách Quốc Chi Địa”, Hiên Viên Hạo Vận cũng không quên 1 kiếm mang theo kiếm ý kia của Cố Thiên Mệnh, khắc thật sâu trong lòng, tim đập thình thịch không thôi.

“Còn ngươi thì sao?”, Cố Thiên Mệnh nhếch lên một nụ cười, lớn tiếng hỏi.

“Thái tử Nam Uyên quốc, Hiên Viên Hạo Vận!”
Hiên Viên Hạo Vận không mang theo chút chần chừ, hai tay đột nhiên chắp sau lưng, uy thế bất phàm trả lời.

“Ngươi, cũng không tồi!”
Câu nói này của Cố Thiên Mệnh, có lẽ chỉ mình hắn mới hiểu được.

Bởi vì vừa rồi, sinh tử của Nam Uyên quốc chỉ nằm trong một ý niệm của hắn.

Mặc dù hậu quả sẽ dẫn tới sự chú ý của thiên đạo, Cố Thiên Mệnh cũng sẽ không chút chần chờ, cùng lắm thì liều chết chống lại thiên đạo mà thôi, sao phải sợ.

Cùng lúc đó, khi Cố Thiên Mệnh và Hiên Viên Hạo Vận hỏi đáp kết thúc, Mạc Diệu Lăng cũng từ trên bậc thang bạch ngọc đi xuống.

Giữa dòng người, Cố Ưu Mặc và Mạc Diệu Lăng cứ lặng lẽ nhìn nhau như vậy.

Cách nhau mười mấy mét nhưng lại giống như bị ngăn cách bởi một đại dương vô biên
“Công chúa”, Cố Ưu Mặc xê dịch yết hầu, vậy mà không biết nên nói cái gì, chỉ nhẹ giọng hô một tiếng bao hàm vô tận cảm xúc.


“Chàng vẫn tốt chứ?”, đôi chân ngọc của Mạc Diệu Lăng như bị đá nặng đè chặt cứng, khó có có thể tiến lên nửa phân, môi đỏ mọng hé mở lo lắng hỏi.

Cả người Cố Ưu Mặc bê bết máu, từ trên xuống dưới không nơi nào không thấm đẫm máu tươi, bộ giáp của ông ấy còn đang ngắt quãng nhỏ tí tách từng giọt máu, lộ ra vài phần dữ tợn.

“Vẫn tốt”, Cố Ưu Mặc gật đầu, nghiến răng đáp.

Sau đó ông ấy xé xuống một mảnh vải trắng từ trên bộ áo giáp may mắn có một phần chưa bị dính máu của mình, do dự đi về phía Mạc Diệu Lăng.

“Công chúa, nàng lau vết máu đi!”, Cố Ưu Mặc nhìn màu đỏ chói mắt trên cần cổ trắng ngần của Mạc Diệu Lăng, vừa lo lắng cũng đau lòng không thôi nói.

“Ừm”, Mạc Diệu Lăng vươn bàn tay thon dài trắng nõn nhận lấy mảnh vải trắng nhếch nhác, dưới cái nhìn chăm chú của Cố Ưu Mặc nhẹ nhàng lau đi chất lỏng đỏ tươi trên cổ mình.

Trên cầu thang ngọc trắng, Hiên Viên Hạo Vận nhìn theo Mạc Diệu Lăng cùng Cố Ưu Mặc, hai tay đang chắp sau lưng siết chặt lại, cực kỳ khắc chế nỗi bi thương đang bủa vây mọi góc trong lòng.

“Tất cả nhường ra một con đường để họ rời đi!”
Hiên Viên Hạo Vận đột nhiên hít một hơi dường như dồn hết dũng khí, hét lớn.

Chúng tướng sĩ Nam Uyên quốc đều nhao nhao nhìn nhau không biết phải làm thế nào.


Không lẽ thực sự nghe theo mệnh lệnh của Hiên Viên Hạo Vận, thả những tên đã xâm phạm tới quốc uy Nam Uyên quốc này đi?
“Quân thượng, không thể được mà! Điện hạ xin người hãy suy nghĩ kỹ!”
Tất cả quan viên của Nam Uyên quốc đều không đồng ý với phán quyết này, cố gắng hết sức ngăn cản.

Thế nhưng Hiên Viên Hạo Vận lại hoàn toàn không quan tâm tới, coi lời họ nói như gió thoảng bên tai, chẳng hề bị lay động.

Quân thượng Nam Uyên Hiên Viên Nam vẫn luôn giữ nguyên biểu cảm ngưng trọng, không lên tiếng.

“Bổn hoàng tử lấy thân phận thái tử Nam Uyên quốc ra lệnh cho các ngươi đều lui xuống ”
Đan điền Hiên Viên Hạo Vận vận khí, quét qua chúng tướng sĩ đang lưỡng lự bên dưới, triển lộ ra khí thế uy nghiêm.

Trong giây lát, tất cả thân hình vạm vỡ của tướng sĩ Nam Uyên quốc đều bị chấn động, đành cắn răng thu hồi lại đao sắc, chậm chạp lùi lại, nhường ra một con đường rải đầy máu tươi..


Bình luận

Truyện đang đọc