TU LA KIẾM THẦN


Tiếng giày sắt vững vàng của Huyết Xích Quân gõ xuống nền đường phố trên hoàng thành Nam Uyên quốc giống như từng trận sấm rền nện mạnh vào trái tim mỗi người.

"Vận Nhị, lát nữa hãy cho trẫm một lý do", Hiên Viên Nam để Hiên Viên Hạo Vận toàn quyền đưa ra quyết định này, sau đó mặt không đổi sắc nhìn Hiên Viên Hạo Vận chằm chặp, trầm giọng nói.

Ông ta hoàn toàn có thể ngăn cản mấy người Cố Thiên Mệnh rời đi nhưng lại không làm vậy.

Bởi nếu đã giao lại quyền xử lý cho Hiên Viên Hạo Vận, vậy thì ông ta đương nhiên phải tin tưởng vào hắn ta, cho dù nó là một quyết định sai lầm.

"Vâng thưa phụ hoàng", Hiên Viên Hạo Vận từ tốn khom người chắp tay trả lời Hiên Viên Nam.

Bầu trời xám xịt giống như một bàn tay khổng lồ từ trên trời đ è xuống, khiến tất cả mọi người đều cảm thấy ngột ngạt mà vô lực.

Sứ thần các nước thấy nhóm người Cố Thiên Mệnh thong dong rời khỏi thì đều trợn mắt há mồm, ngỡ ngàng nhìn nhau tự hỏi.


Không ai ngờ tới kết quả này, vốn còn cho rằng nhóm người Cố Thiên Mệnh sẽ chôn thây tại Nam Uyên quốc này nhưng kết cục thật nằm ngoài dự liệu, nhưng lại hợp tình hợp lý.

"Thái tử điện hạ vậy mà vì một người phụ nữ mà lựa chọn thả bọn họ rời đi rồi, ài….", có người thở dài thườn thượt, trong lòng vô cùng đau khổ, xem ra cực kỳ bi thương.

"Có lẽ từ nay về sau sẽ không ai dám chọc tới Cố gia của Thiên Phong quốc nữa!", trong số sứ thần các nước, có một cường giả nhìn xa xăm nói.

"Điện hạ có chút tính đàn bà rồi đó, e rằng Nam Uyên quốc ta từ nay về sau sẽ trở thành trò cười cho Bách Quốc Chi Địa", rất nhiều người than thở trong lòng, nhìn bóng dáng Hiên Viên Hạo Vận, không nhịn được cảm thấy bất lực.

Bên ngoài hoàng thành Nam Uyên quốc, hai bên đường đứng chật sĩ tốt Nam Uyên quốc, bọn họ giống như sói hoang khát máu khoá chặt lên mấy người Cố Thiên Mệnh.

Vì mệnh lệnh của thái tử không chờ phép bất cứ kẻ nào ngăn cản đám người Cố Thiên Mệnh rời đi nên vô số sĩ tốt của Nam Uyên chỉ có thể đứng ở hai bên đường nhìn theo, tạo nên một bầu không khí vô cùng quỷ dị.

"Thái tử Nam Uyên Hiên Viên Hạo Vận đúng thực là có chút khí khái", Cố Thiên Mệnh lạnh lùng quét qua hàng dài vô tận tướng sĩ Nam Uyên quốc, môi mỏng khẽ nhếch.

Hắn biết có lẽ Hiên Viên Hạo Vận cảm giác được điều gì đó bất thường, kết hợp với việc không muốn làm tổn thương tới Mạc Diệu Lăng nên mới mạo hiểm cả danh tiếng địa vị để thả họ đi.

Cho đến hiện tại, ông cụ Cố cùng các tướng sĩ Huyết Xích Quân vẫn chưa đoán được trong đầu thái tử Hiên Viên Hạo Vận đang suy tính gì.

Chỉ biết rằng hình như là vì Mạc Diệu Lăng, nhưng họ lại cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy, có chút mông lung.

Một đường này vô số ánh kiếm sắc lạnh trong tay tướng sĩ Nam Uyên quốc phóng thẳng trời xanh,
Kết quả là, trên các con đường dẫn từ Nam Uyên quốc tới biên giới đều xuất hiện vô số tướng sĩ Nam Uyên đứng hai bên đường với hình ảnh nhấc đao sáng lóe.

Tuy rằng bọn họ không thể ra tay chặn đánh Cố Thiên Mệnh, nhưng bọn họ muốn dùng hành động dựng đao của mình chứng minh một điều rằng, đó là Nam Uyên quốc không thể dễ dàng bị sỉ nhục như vậy.


Cố Thiên Mệnh không hề có chút để ý đối với điều này, cũng không đặt nặng trong lòng.

Đối với hắn mà nói, ngoại trừ Cố gia và những người mà bản thân quan tâm, mọi thứ trên thế gian này dù bị hủy diệt cũng không khơi dậy nổi chút lòng trắc ẩn nào trong hắn.

Dọc đường đi, mấy người Cố Thiên Mệnh không hề nghỉ chân, chuẩn bị xong ngựa liền một mạch lên đường về hướng biên giới của Nam Uyên quốc.

Khi rời khỏi hoàng thành Nam Uyên đi qua một trạm gác của một thành trì, những tướng sĩ Nam Uyên kia đều kêu gào ầm ĩ, các tướng lĩnh thủ thành càng gào thét quát tháo: “Lần này là do thái tử điện hạ Nam Uyên quốc ta nhân từ, nếu còn lần sau các ngươi đều chết không phải nghi ngờ!”,
Cố Thiên Mệnh nhếch môi một cách thờ ơ, thậm chí còn không thèm đáp lại.

Sau đó, hắn cùng mọi người vẫn như cũ giục ngựa về phía biên giới Nam Uyên quốc.

Trải qua đường sá xa xôi và nhiều nhiều ngày rong ruổi, mọi người cuối cùng cũng tới được vùng biên giới hoang vu giữa Nam Uyên quốc và Thiên Phong quốc.

"Mở cổng thành, thả họ đi!"
Tướng lĩnh gác thành siết chặt nắm đấm, dường như đang kìm nén lửa giận chực bùng cháy mà rống to.


Cánh cổng của thành trì nơi biên cương Nam Uyên quốc chậm chạp mở ra mang theo từng trận kẽo kẹt.

"Ông nội, chúng ta đi thôi!", Cố Thiên Mệnh vỗ vỗ bờ vai rộng của ông cụ Cố nói.

"Ừm", gương mặt ông cụ Cố ngập tràn phức tạp gật đầu, sau đó cưỡi ngựa, dẫn mọi người ra khỏi cổng thành.

Hơn nghìn tinh nhuệ Huyết Xích Quân theo sát ông cụ Cố cùng Cố Thiên Mệnh, chậm rãi bước ra khỏi cổng thành.

Chẳng bao lâu sau, mấy người ông cụ Cố đã ra khỏi biên giới Nam Uyên quốc.

Ông kéo dây cương, nhìn lên bức tường thành vùng biên cương vững chắc của Nam Uyên quốc, trầm giọng nói: "Xin giúp lão phu truyền lời tới quân thượng Nam Uyên, Cố Nghị ta cảm tạ ngài ấy, nếu sau này Nam Uyên quốc gặp khó khăn gì, chỉ cần quân thượng Nam Uyên không chê bộ xương già này, thì Cố Nghị ta sẵn sàng tới bất cứ lúc nào".

.


Bình luận

Truyện đang đọc