TU LA KIẾM THẦN


Thế nhưng, mặc kệ văn võ bá quan Bắc Việt quốc thương lượng đối sách như thế nào, đều không tránh khỏi việc phải đánh với Cố Ưu Mặc một trận, trên triều đình, có người hi vọng cầu hòa, nhưng lại bị vô tình phản bác.

Bởi vì, lúc này người dẫn binh là Cố Ưu Mặc, Cố gia Cố Ưu Mặc.

Năm năm trước chính là bởi vì nguyên nhân Bắc Việt quốc xâm phạm Thiên Phong quốc, mới khiến Cố Ưu Mặc rơi vào cảnh khuyết tật.

Thử hỏi giờ phút này, Cố Ưu Mặc sẽ vì Bắc Việt quốc cầu hòa mà lui binh sao?
Rõ ràng là không thể.

“Chiến!”, quân thượng Bắc Việt quốc suy nghĩ hồi lâu, mới hung hăng mở miệng nói.

Vì thế, chiến tranh giữa Bắc Việt quốc và Thiên Phong quốc đã chính thức khai màn.

Huyền Lạc Quan, nam cương Bắc Việt quốc, cũng chính là hòn đá chặn đường đầu tiên của Cố Ưu Mặc trong chuyến đi bắc phạt này.

Nếu như có thể công phạt Huyền Lạc Quan, như vậy có thể trực tiếp lấy được một thành địa, đại quân có thể tiếp tục xâm nhập.

Nói vậy Huyền Lạc Quan giờ phút này đã bố trí rất nhiều binh lực, ngăn cản đại quân Cố Ưu Mặc tập kích.

Hành quân nhiều ngày, Cố Ưu Mặc cùng Cố Thiên Mệnh hai người, rốt cục cũng nhìn thấy một điểm đen ở cuối vùng cát vàng.


Mà điểm đen này, chính là Huyền Lạc Quan của Bắc Việt quốc.

“Dừng!”
Cố Ưu Mặc giơ thương hạ lệnh.

Lập tức, chúng tướng sĩ Cố Thiên Mệnh lập tức dừng lại bước chân, khí thế hào hùng.

“Lập tức phái người thám thính, tìm hiểu tin tức.

Các tướng sĩ còn lại, đứng tại chỗ chờ lệnh”, Cố Ưu Mặc quay đầu hướng về một vị tướng lĩnh bên cạnh, uy nghiêm nói.

“Vâng, nguyên soái”, tướng lĩnh lập tức ôm quyền, bắt đầu nhận lệnh.

Trong chốc lát, liền có mấy sĩ tốt lao ra khỏi phạm vi đại quân, hướng về Huyền Lạc Quan Bắc Việt quốc mà đi, chuẩn bị dò xét tình hình của thành trì này.

Sau đó, Cố Thiên Mệnh cùng Cố Ưu Mặc hai người cũng từ chiến mã đi xuống, hai người đi song song, cùng nhìn về Huyền Lạc Quan, sắc mặt tương đối ngưng trọng.

“Nhị thúc”, Cố Thiên Mệnh quay đầu khẽ gọi một tiếng.


“Ừm, sao vậy?”, Cố Ưu Mặc hỏi.

“Cháu nhắc nhở người đi cầu hôn với Quân Thượng, ai biết người lại ngông cuồng nói muốn lấy mười thành của Bắc Việt quốc làm sính lễ, ngược lại làm cháu có chút bất ngờ”, Cố Thiên Mệnh nhẹ nhàng cười, nhìn bầu trời đầy cát vàng nói.

“Có một số việc, nhất định phải làm.

Nếu như không để Bắc Việt quốc phải trả giá bằng máu, như vậy ta cũng khó có thể yên lòng”, Cố Ưu Mặc chắp hai tay sau lưng, lạnh lùng đến cực điểm nghiêm túc nói.

“Ừm, vậy chúng ta sẽ khiến cho Bắc Việt quốc phải trả nợ máu”.

Cố Thiên Mệnh trầm giọng nói, ánh mắt đầy vẻ sắc bén.

Nhiều năm như vậy, Bắc Việt quốc thường xuyên xâm nhập biên cương Thiên Phong quốc, chính là bởi vì trên dưới Cố gia chỉ còn lại ông cụ Cố còn có lực đánh một trận.

Nhưng ông cụ Cố muốn trấn thủ kinh thành, đương nhiên không có khả năng đông chinh tây thảo.

Bởi vậy, mới làm cho Bắc Việt quốc càng thêm kiêu ngạo.

Hôm nay, ai cũng không nghĩ tới hai chân Cố Ưu Mặc không chỉ khôi phục, hơn nữa tu vi còn tiến thêm một bước.

Bắc Việt quốc hiện tại sợ hãi đến cực điểm, vắt hết óc hi vọng có thể tìm được đối sách.

Cảnh giới Địa Huyền trung kỳ Cố Ưu Mặc, cũng không phải tướng lĩnh bình thường có thể ngăn cản được.

Hơn nữa một kiếm cái thế vô song của Cố Thiên Mệnh có thể chém chết tướng lĩnh của Nam Uyên quốc, bọn họ phải làm thế nào?.


Bình luận

Truyện đang đọc