TU LA KIẾM THẦN


Việc này vừa truyền ra, bất kể là người trong Cố gia hay là các đại gia tộc khác, đều sững sờ.

Cố Thiên Mệnh đối với chuyện này cũng có vài phần mờ mịt, sau đó liền nghĩ chắc hẳn Lý Thiên Nguyên đã đem chuyện ở rể đổi thành gả đi nói với Quân Thượng.

Ông cụ Cố sau khi nhận được thánh dụ của Quân Thượng, không khỏi nhíu mày, nóng nảy gọi Cố Thiên Mệnh đến bên cạnh, chất vấn: “Tiểu tử, mấy ngày nay cháu lại gây ra chuyện gì rồi? Có phải đã động đến người trong hoàng cung không?”
“Không ạ!”, Cố Thiên Mệnh bình thản phản bác.

“Không có?”, ông cụ Cố nhíu mày, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn cứng lại, nhẹ giọng nghi ngờ hỏi: “Sao Quân Thượng lại triệu cháu vào cung? Nếu không phải cháu đi trêu chọc người trong cung thì sao người lại đích danh chỉ điểm cháu”.

“Ông nội, cháu nghĩ có lẽ là chuyện thông gia giữa Cố gia ta và Lý gia, có thể Quân Thượng muốn tìm người trong cuộc là cháu tìm hiểu tình hình mà thôi”, ngữ khí của Cố Thiên Mệnh bình thản, sâu trong đôi mắt hiện lên một nét chăm chú.

Ông cụ Cố ở bên cạnh Quân Thượng mấy chục năm, đi theo Quân Thượng từ lúc hai bàn tay trắng đến bây giờ quân lâm thiên hạ, ông ấy hiểu rõ tính cách của Quân Thượng hơn ai hết.

Ông cụ Cố cũng không cho rằng Quân Thượng sẽ vì chuyện thông gia của hai nhà mà làm to chuyện, cho dù có muốn tìm hiểu rõ tình hình, theo lý mà nói, cũng là triệu kiến gia chủ hai nhà thăm dò tin tức.


“Sự tình bất thường nhất định có chỗ kỳ quái, Thiên Mệnh, cháu vào cung nhất thiếu không được nói nhiều, nói nhiều sai nhiều, tránh rước họa vào thân”, ông Cụ cố lo lắng không thôi, lời nói cũng mang theo chút cảnh cáo: “Còn nữa, sau khi thấy Quân Thượng nhất định phải quỳ lạy, không thể không cung kính, cháu hiểu chưa?”
“Ông nội yên tâm, cháu hiểu rồi”, nghe vậy, trong đáy mắt Cố Thiên Mệnh xẹt qua một luồng quang mang, khom người trả lời.

Ông cụ Cố nặng nề gật đầu, vẻ phức tạp trên mặt không giảm bớt, tựa hồ có chút lo lắng việc Cố Thiên Mệnh vào cung diện thánh, sợ hắn chọc Quân Thượng không vui, vậy thì phiền toái lắm.

Chỉ là, Quân Thượng khẩu dụ cũng đã hạ xuống rồi, Cố Thiên Mệnh không muốn đi cũng phải đi.

Ông cụ Cố chỉ có thể cầu nguyện Cố Thiên Mệnh nghe lời mình, chớ nhiều lời, hy vọng Quân Thượng nể mặt Cố gia mà không so đo với hắn.

Qùy lạy hành đại lễ?
Đáy lòng Cố Thiên Mệnh trầm xuống, lông mày nhíu chặt lại.

Sau đó, Cố Thiên Mệnh đi theo người truyền khẩu dụ vào cung.

Tin tức Quân Thượng truyền dụ công tử Cố gia vào cung rất nhanh đến tai các đại thế gia, các gia tộc đều bởi vậy mà khiếp sợ.

“Quân Thượng vậy mà triệu kiến công tử Cố gia, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”, có nhiều người nhíu mày lẩm bẩm, ánh mắt hướng về phía hoàng cung, có chút khó hiểu.

“Kỳ lạ! Qủa nhiên là kỳ lạ.

Đầu tiên là chuyện Lý gia thay đổi quyết định, gả Lý Sương Nhi cho phế vật nhà họ Cố, nay Quân Thượng lại muốn triệu kiến hắn...”, nơi nào đó trong kinh hành, một lão nhân khó hiểu nói.

“Quân Thượng trời sinh tính tình đa nghi, chỉ sợ là bởi vì chuyện lão phu thay đổi quyết định mà nổi lên nghi ngờ, muốn thăm dò nông sâu của Cố công tử”, sau trong đại viện Lý gia, Lý Thiên Nguyên nghiêm túc chắp hai tay sau lưng, nhìn về phía Hoàng cung, khẽ nói: “Chỉ là, Cố tiểu tử đã dấu mình nhiều năm mà không ai biết, rốt cuộc nông sâu thế nào...”
Thiên Phong quốc, vùng đất sừng sững trong bách quốc chi địa, sự phát triển của nó khiến người ta khen ngợi không thôi.


Chỉ trong 60 năm ngắn ngủi, Thiên Phong quốc liền đứng vững trong bách quốc chi địa.

Tuy rằng Thiên Phong quốc không sánh bằng các hoàng triều đỉnh phong nhưng cũng đứng ở hàng trung lưu, không phải nơi mà các hoàng triều bình thường có thể khi nhục.

Hoàng cung nằm ở trung tâm kinh thành, nơi phồn hoa nhất, chiếm một diện tích rộng lớn bạt ngàn.

Một tòa Kim Điêu bằng gỗ đàn rộng tới 20 thước, cao năm thước nằm ở phía trước hoàng cung, cửa lớn có hơn trăm binh lính mặc áo giáp khí tức trầm ổn, khí thế hào hùng đứng canh.

Một lát sau, một chiếc xe ngựa ầm ầm dựng lại trước cửa lớn hoàng cung.

Cố Thiên Mệnh chậm rãi từ trên xe ngựa bước xuống, phóng mắt nhìn hoàng cung với những bậc thang bằng bạch ngọc sâu không thấy đáy, nội tâm thầm nói: “Hoàng cung Thiên phong quốc quả thật có vài phần uy nghiêm xa hoa”.

“Cố công tử, xin theo nô tài đi vào trong bái kiến Quân Thượng”.

Người đến Cố gia truyền dụ trên 50, hơi cúi người cung kính nói với Cố Thiên Mệnh.

“Ừm”, Cố Thiên Mệnh sắc mặt không thay đổi gật đầu.


Lướt qua hơn trăm tướng sĩ mặc khôi giáp trấn thủ ở cửa, Cố Thiên Mệnh đi theo phía sau thái giám bước vào hoàng cung.

Sau khi Cố Thiên Mệnh tiến vào cửa lớn của hoàng cung, liếc mắt liền nhìn thấy hơn trăm cây bạch ngọc điêu khắc kim long giương nanh múa vuốt, sống động như thật, giống như muốn cắt nuốt linh hồn người ta.

Tiền sảnh hoàng cung rộng lớn đến cực điểm, khắp nơi đều dùng ngọc ngà trân quý, tướng sĩ ngự lâm quân che chở an nguy cho hoàng cung đứng khắp nơi.

Trên con đường Cố Thiên Mệnh tiến về phía trước, mỗi 10 bước đều có hai gã tướng sĩ khí tức thâm hậu đứng ở hai bên, cột ngọc điêu khắc kim long như đâm thẳng lên bầu trời, tỏa ra một cỗ áp lực to lớn.

Rất nhanh, Cố Thiên Mệnh liền giẫm lên bậc thang bạch ngọc đi tới đại điện hoàng cung, bị khí tức xa hoa hào hùng ập vào mặt.

Chỉ chốc lát sau, Cố Thiên Mệnh liền đến trước cửa đại điện huy hoàng.

Từ xa nhìn vào, Cố Thiên Mệnh có thể nhìn thấy một chiếc long ỷ màu vàng uy nghiêm ở nơi sâu nhất trong đại điện, chỉ là sắc mặt bình thản nhìn lướt qua mà thôi..


Bình luận

Truyện đang đọc