TU LA KIẾM THẦN


Văn Hồng Phong- phó thống lĩnh ngự lâm quân Thiên Phong quốc vốn còn tưởng rằng Cố Thiên Mệnh và Cố Ưu Mặc sẽ phải chịu kết cục thảm thương nên đang thương tiếc không thôi.

Nhưng tại khoảnh khắc nhìn thấy Cố Thiên Mệnh vung ra kiếm ý tiểu thành ông ta cũng không khỏi ngơ ngác, đầu óc thoáng cái trống rỗng một mảnh.

Trung tâm tiền điện.

Cố Thiên Mệnh không quan tâm mọi người đang suy nghĩ gì, hắn đùng đùng sát khí, chậm rãi bước về phía Trác Nguyên Châu.

Tướng sĩ Nam Uyên quốc thấy Cố Thiên Mệnh sải từng bước ép tới thì nhao nhao giương thương đao muốn chặn bước hắn nhưng, họ căn bản không thể ngăn cản hắn dù chỉ nửa phân, toàn bị đều biến thành những xác chết nằm rũ rượi trên nền bạch ngọc.

"Ngươi, ngươi là ai? Ngươi rốt cuộc là ai!"
Trác Nguyên Châu không dám tin nhìn Cố Thiên Mệnh nho nhã cầm kiếm sắc trước mắt lại chính là vị công tử quần là áo lượt trong trong đồn đại đó của Thiên Phong quốc.


Đôi mắt ông ta đỏ ngầu tia máu, gầm lên.

“Cố gia, Cố Thiên Mệnh!”
Cố Thiên Mệnh mặt không cảm xúc, tay phải cầm Kinh Hồng kiếm, càng lúc càng ép sát về phía Trác Nguyên Châu đang xụi người ngã ngồi trên đất.

Hắn nhớ rằng chính Trác Nguyên Châu này trước đó đã đe dọa sẽ tru di cửu tộc hắn.

Sát khí ngày càng nồng đậm của Cố Thiên Mệnh từ từ tản mát từ trên cơ thể hắn, khiến Trác Nguyên Châu cảm thấy khiếp đảm và nghẹt thở.

“Ta là tướng quân nhị phẩm của Nam Uyên quốc, ngươi muốn làm gì?”, Trác Nguyên Châu cả kinh, cảm nhận được sát ý lạnh lẽo tỏa ra từ thanh kiếm dài một mét trong tay Cố Thiên Mệnh không khỏi vội vàng quát tháo.

“Nam Uyên quốc?”, Cố Thiên Mệnh cười khẩy một tiếng, dáng vẻ hoàn toàn không đoái hoài đáp lại Trác Nguyên Châu: “Một quốc gia biên thùy cỏn con có thể lật lên sóng gió gì?”
"Không!"
Nhìn động tác nâng kiếm của Cố Thiên Mệnh, Trác Nguyên Châu triệt để hoảng loạn, run giọng hét lên.

Cố Thiên Mệnh dứt khoát vung kiếm chém xuống, lập tức ánh kiếm lóe lên, trực tiếp bổ về phía Trác Nguyên Châu.

“Tiểu tặc dừng tay!”, một vị quan viên của Nam Uyên quốc phản ứng kịp thời, lập tức hô ta.

Đáng tiếc Cố Thiên Mệnh làm sao có thể dừng lại? Kinh Hồng kiếm trong tay khát máu còn xa mới đủ!
Cùng với sự chớp động của ánh kiếm, đầu Trác Nguyên Châu cũng rơi từ bả vai rồi lăn lông lốc xuống đất, máu tươi từ vết cắt gọn ghẽ trên cổ phun tung tóe như vòi nước, nhuộm đỏ cả bầu trời.

“Hắn… thực sự dám chém tướng quân của Nam Uyên quốc, trời ạ!”
Nhìn cảnh này, toàn trường thoắt cái rơi vào im lìm, chỉ còn sót lại tiếng thương giáo va vào nhau chát chúa khi Cố Ưu Mặc giao chiến với Phương Thanh.


“Ha ha ha… hay lắm nhãi con!”, Cố Ưu Mặc vẫn luôn chú ý đến tình huống bên Cố Thiên Mệnh, sợ rằng hắn gặp phải nguy hiểm có thể kịp thời ứng cứu.

Nhưng điều khiến ông ấy chấn động tâm can là Cố Thiên Mệnh không chỉ không phân cao thấp với Trác Nguyên Châu mà còn lĩnh ngộ được kiếm ý tiểu thành, thật sự là quá khó tin.

“Không hổ là nam nhi Cố gia ta!”, Cố Ưu Mặc liếc tới chiếc đầu nằm trơ trọi trên vũng máu của Trác Nguyên Châu, khí thế cũng đột nhiên tăng cao, trường thường trong tay tựa hồ càng thêm sắc bén hơn so với trước đó.

Ngay lập tức, trận quyết đấu giữa ông ấy và Phương Thanh cũng sục sôi ngất trời.

Thương mang* của hai người họ không ngừng chớp tắt, đại đa số người thậm chí không có dũng khí để nhìn thẳng vào một màn này, e sợ sẽ bị từng trận thương mang này tác động tổn thương tới linh hồn mình.

thương mang*: tia sáng phát ra từ trường thương
Bang bang bang bang...!
Hai thanh trường thương không ngừng va chạm, vang lên từng chập tiếng kim loại rít gào.

Đôi mắt Cố Ưu Mặc trầm lại, hai tay tập trung toàn bộ huyền khí trên người rồi truyền lên thanh trường thương, hung ác đâm mạnh về phía Phương Thanh.

Một tiếng nổ chói tai vang lên, vì một mực chiến đấu lơ lửng trên không mà tiêu hao lượng lớn huyền khí, Phương Thanh căn bản không có cách nào chống đỡ được một thương dồn toàn lực này của Cố Ưu Mặc.


Cả người ông ta bị thương mang của Cố Ưu Mặc đánh bật xuống sàn nhà bạch ngọc của tiền điện, vì uy thế không giảm mà toàn bộ sàn nhà bị vỡ vụn nứt toác nhiều mét.

"Khụ...", Phương Thanh phun ra một ngụm máu đỏ tươi, con ngươi ghim chặt lên người Cố Ưu Mặc, hai tay có chút run rẩy.

Tuy rằng Cố Ưu Mặc cũng chiến đấu trên không như Phương Thanh nhưng thứ ông ấy tu hành lại là công pháp cấp cao ‘thiên tâm dẫn khí quyết’ do Cố Thiên Mệnh truyền thụ lại.

Ngay cả khi đang chiến đấu, dẫn khí quyết cũng sẽ trợ giúp Cố Ưu Mặc hồi phục một phần huyền khí, như vậy đã đủ để ông ấy chiếm lợi thế trước mặt kẻ địch có thực lực tương đương.

"Cố Ưu Mặc ta hôm nay chỉ muốn đón công chúa trở về, không có ý gì khác.

Nhưng nếu Nam Uyên quốc nhất quyết ngăn cản, vậy Cố Ưu Mặc ta sẽ chiến đấu cho đến giây phút cuối cùng, cho dù phải bỏ cả cái mạng này cũng không sợ hãi!"
Cố Ưu Mặc chậm rãi hạ xuống từ hư không tới trung tâm tiền điện, ngẩng đầu nhìn gương mặt Mạc Diệu Lăng đã trắng bệch nhưng đong đầy lo âu, sau đó quét mắt tới văn võ bá quan cùng vô số tướng sĩ của Nam Uyên quốc, dõng dạc hét lớn..


Bình luận

Truyện đang đọc