TU LA KIẾM THẦN


Hôm nay Cố Ưu Mặc đột phá tới cảnh giới Địa Huyền trung kỳ, hai chân dưới sự gột rửa của huyền khí cuồn cuộn đã hoàn toàn khôi phục.

"Nhị thúc, người của Nam Uyên quốc đã rời đi vào năm ngày trước rồi”, Cố Thiên Mệnh vốn không muốn quấy rầy Cố Ưu Mặc sảng khoái gầm rống phát tiết, nhưng hiện tại thời gian cấp bách, hắn chỉ có thể gọi ông ấy dừng lại, trịnh trọng nói.

"Người của Nam Uyên quốc đã rời đi rồi?”, trong khi trầm mình tu luyện, Cố Ưu Mặc cũng hoàn toàn quên đi khái niệm thời gian.

“Ừm, hơn nữa cùng ngày đó, bọn họ cũng đón Vĩnh An công chúa theo, phỏng chừng bây giờ đã rời khỏi lãnh thổ Thiên Phong quốc rồi”, Cố Thiên Mệnh chậm rãi gật đầu.

Cố Ưu Mặc nghe xong nghe xong không khỏi run lên, vội vã nói: “Bọn họ đã đi được năm ngày rồi! Không được, ta phải lập tức xuất phát!”
"Nhị thúc, Vĩnh An công chúa hiện tại đã rời khỏi Thiên Phong quốc, cũng không cần gấp gáp nữa”.

Cố Thiên Mệnh giữ vững lý trí phân tích: “Nhị thúc, nếu Vĩnh An công chúa còn ở Thiên Phong quốc, chúng ta có thể ngăn cản người của Nam Uyên quốc, nhiều nhất chỉ chịu khiển trách, có thể từ từ giải quyết”.

“Nhưng nhị thúc người đừng quên, Vĩnh An công chúa giờ đã tới được Nam Uyên quốc, ý nghĩa việc chúng ta tới đó không chỉ dừng ở việc đón công chúa trở lại, mà còn là cướp dâu”.


Tuy Cố Thiên Mệnh không bận tâm tới Nam Uyên quốc, nhưng cũng không thể bừa bãi xông đến đó, như vậy chẳng những không đón được người, thậm chí còn ném cả mạng mình vào đó.

Rốt cuộc thì tu vi trước mắt của hắn vẫn chưa khôi phục, đồng thời Cố Ưu Mặc cũng chỉ vừa mới bước chân vào Địa Huyền trung kỳ.

“Cướp dâu…”, sự nôn nóng của Cố Ưu Mặc thoắt cái bị một gáo nước lạnh này dập tắt quá nửa.

Đúng vậy! Bây giờ tới Nam Uyên quốc muốn đón Vĩnh An công chúa trở về không dễ dàng nữa, đó chính là trắng trợn cướp hôn, là đang khiêu khích tôn nghiêm hoàng thất Nam Uyên quốc.

“Nhị thúc”, Cố Thiên Mệnh trầm giọng kéo Cố Ưu Mặc ra khỏi dòng suy nghĩ miên man.

“Hửm?”, Cố Ưu Mặc đảo mắt nhìn Cố Thiên Mệnh.

“Thúc hãy chuẩn bị thật tốt đi! Vĩnh An công chúa thế nhưng là thẩm nương mà Cố Thiên Mệnh cháu nhận định”, Cố Thiên Mệnh và Cố Ưu Mặc bốn mắt nhìn nhau hồi lâu, sau đó khóe miệng mỗi người đều vẽ lên ý cười sâu xa.

Vĩnh An công chúa thế nhưng là thẩm nương mà Cố Thiên Mệnh hắn nhận định.

Câu nói này thoáng chốc quanh quẩn bên tai Cố Ưu Mặc, khiến ông ấy không kìm được thả lỏng tinh thần đang kéo căng vài phần, không kìm được cười mắng: “Thằng nhóc thối tha”.

“Nhị thúc, hai thúc cháu ta cùng nhau tới Nam Uyên quốc, đưa Vĩnh An công chúa trở lại”, đôi mắt thâm thúy của Cố Thiên Mệnh tỏa ra một luồng khí thế khó có thể diễn tả, phảng phất như ẩn chứa luồng sức mạnh khiến cả mảnh thiên địa phải khẽ run.

“Không được, chuyện này bắt nguồn từ ta, một mình ta đi là đủ rồi.

Thằng nhóc cháu ở lại Cố gia, không được đi đâu hết”, Cố Ưu Mặc lập tức thu lại nụ cười, nghiêm túc cực kỳ phản bác.

Cố Ưu Mặc hiểu rất rõ chuyến đi này của mình sợ là lành ít dữ nhiều, trong lòng chắc chắn không thể dẫn Cố Thiên Mệnh theo.


Bây giờ Cố Thiên Mệnh thể hiện ra tài năng vô song, là niềm hy vọng trong tương lai của cả Cố gia, ông ấy không thể để hắn mạo hiểm cùng mình.

Nếu Cố Thiên Mệnh vẫn hoang đàng như trước, vậy lại càng không có khả năng cho phép, như vậy chẳng khác nào tự mình đâm đầu vào chỗ chết.

“Nhị thúc, mặc kệ người có đồng ý hay không, cháu cũng sẽ đi cùng người chuyến này”, Cố Thiên Mệnh sao có thể để một mình Cố Ưu Mặc thâm nhập vào hang cọp.

“Thằng nhóc thối tha cháu, cháu đi theo làm cái gì? Cứ ngoan ngoãn ở nhà đợi đi!", Cố Ưu Mặc giả bộ tức giận, trầm giọng quát mắng.

“Bởi vì người là nhị thúc của cháu, cháu nhất định phải đi cùng người, huống hồ nam nhi Cố gia ta sao có thể sợ hãi bọn họ?”, Cố Thiên Mệnh nhìn thẳng vào mắt Cố Ưu Mặc, chậm rãi mà đúng mực đáp.

“Cháu…”, Cố Ưu Mặc chỉ vào Cố Thiên Mệnh, chẳng biết đáp lại thế nào mà rơi vào trầm tư.

“Thiên Mệnh, ta biết ý tốt của cháu.

Nhưng lần này đi, nguy hiểm trùng trùng.

Cháu là huyết mạch duy nhất của Cố gia ta, là hi vọng tương lai của Cố gia, không thể cùng ta mạo hiểm được, hiểu không?”

Cố Ưu Mặc trầm mặc hồi lâu, ngẩng đầu khuyên nhủ.

“Hiểu rồi, nhưng cháu vẫn muốn đi như trước”, Cố Thiên Mệnh khẽ gật đầu.

“Ta...”, Cố Ưu Mặc nghe vậy, nhất thời á khẩu không nói nên lời, thậm chí còn có chút cảm giác muốn đánh Cố Thiên Mệnh một trận.

“Nhị thúc, nếu như người cứ chậm trễ như vậy, chỉ sợ là đang lãng phí thời gian”, Cố Thiên Mệnh lạnh nhạt nói: “Tin cháu đi, chúng ta nhất định sẽ không có chuyện gì”.

“Thôi vậy, đến lúc đó hết thảy đều phải nghe lời ta, không thể tự tiện hành động”, Cố Ưu Mặc cũng biết rõ thời gian cấp bách, không tranh cãi với Cố Thiên Mệnh nữa, đành phải đồng ý.

Trong lòng ông ấy nghĩ, nếu đến lúc đó gặp phải bất trắc gì, cho dù dốc hết tất cả, cũng phải bảo vệ sự an toàn của Cố Thiên Mệnh.

“Được”, Cố Thiên Mệnh đồng ý nói..


Bình luận

Truyện đang đọc