TU LA KIẾM THẦN


Sau mỗi lần tu hành, Cố Thiên Mệnh sẽ ở lại đình viện của Cố Ưu Mặc vài ngài, sau đó cùng Lý Sương Nhi ngồi dưới tàng cây xanh tươi, cùng nàng mài mực viết chữ, thanh thản hài hòa.

Có đôi khi, lúc hai người ở bên nhau, Cố Thiên Mệnh đều không kiềm chế được lưu luyến hương thơm nhàn nhạt tỏa ra trên người Lý Sương Nhi, cảm giác rất vi diệu.

Đêm nay, Cố Thiên Mệnh rất sớm đã ngồi trên giường tu luyện, bởi vì trải qua quãng thời gian này, huyền khí trong cơ thể hắn đã đạt đến giới hạn.

Từ khi trải qua lễ tẩy rửa bằng máu tươi lần trước, thân thể Cố Thiên Mệnh mới thật sự hòa hợp với linh hồn kiếp trước.

Hiện giờ, chỉ cần lắng đọng được, liền có thể nước chảy thành sông, đột phá tu vi.

Ầm!
Ngồi xếp bằng nửa canh giờ, khí tức trên người Cố Thiên Mệnh đột nhiên trầm xuống, sau đó liền đột phá đến cảnh giới Linh Huyền trung kỳ.

“Lắng đọng lâu như vậy, rốt cuộc cũng khôi phục lại cảnh giới Linh Huyền trung kỳ rồi”.


Hắn thở dài một hơi, không khỏi siết chặt hai nắm đấm, lẩm bẩm nói.

Cảm giác thực lực của mình đang dần khôi phục, trong lòng Cố Thiên Mệnh liền không khỏi dâng lên một cỗ khí tức chèn ép lăng vân.

Tu vi của Cố Thiên Mệnh tiến thêm một bước, sau đó liền đem trọng tâm đặt trên người Cố Ưu Mặc.

Thời gian lại dần trôi, khí tức của Cố Ưu Mặc càng ngày càng sắc bén, phảng phất sau một khắc, ông ấy liền có khả năng bước vào cảnh giới Địa Huyền trung kì, thế nhưng dường như có một đạo rào cản ngăn trước mắt.

Vì thế, Cố Thiên Mệnh vừa ở một bên nhắc nhở Cố Ưu Mặc tu hành, vừa tranh thủ thời gian đi tản bộ cùng Lý Sương Nhi.

Nếu Cố Thiên Mệnh có tu vi của kiếp trước, trong nháy mắt có thể bóp nát rào cản đột phá của Cố Ưu Mặc.

Nhưng hiện tại, hắn chỉ có thể dùng ngôn ngữ để chỉ điểm cho ông ấy, chỉ có thể để ông ấy tự mình cố gắng.

Rất nhanh, lại một tháng nữa trôi qua.

Một tháng lặng lẽ qua đi, cả Thiên Phong quốc đều hoàn toàn sôi trào, náo nhiệt.

Đặc sứ của Nam Uyên Quốc tới rồi.

Nam Uyên Quốc, hoàng triều đỉnh cao trung đẳng, bên trong có cường giả Địa Huyền hậu kỳ tọa trấn, có địa vị nhất định ở Bách Quốc Chi Địa.

Hôm nay, đặc sứ Nam Uyên Quốc mang theo vô số kì trân dị bảo, đi tới Thiên Phong quốc, vì thái tử của nước này sắp cưới công chúa Vĩnh An.

“Mau xem, đó chính là đặc sứ của Nam Uyên Quốc!”, hai bên đường, hàng ngàn người nhìn đám người của Nam Uyên Quốc đi vào từ cửa thành, cúi đầu xì xào bàn tán.

“Nghe nói công chúa Vĩnh An của Thiên Phong quốc chúng ta sắp được gả vào Nam Uyên Quốc, trở thành vương phi của thái tử”, có một số cô gái dường như còn có chút hâm mộ, nhìn trận thế của Nam Uyên Quốc trước mắt, nhẹ giọng nói.


“Về sau, quan hệ giữa Thiên Phong quốc và Nam Uyên Quốc sẽ tiến thêm một bước mới, đây là chuyện tốt”.

Vô số người đang xem náo nhiệt của Thiên Phong quốc thảo luận nói.

Mà tin tức này đương nhiên cũng đã truyền đến Cố gia.

Cố Thiên Mệnh nhìn Cố Ưu Mặc đang ở vào thời điểm mấu chốt, sắc mặt ngưng trọng lẩm bẩm: “Nhị thúc, người Nam Uyên Quốc đã tới rồi, hi vọng người có thể nhanh chóng lĩnh ngộ chân ý, sớm ngày đột phá!”
Giờ phút này, Cố Ưu Mặc đã hoàn toàn lâm vào trạng thái quên mình, toàn tâm toàn ý đặt vào việc tu hành đột phá.

Ông ấy căn bản không cảm giác được bất cứ chuyện gì bên ngoài, cũng không nghe được bất kì âm thanh gì.

Huyền khí dao động chập chờn càng lúc càng lớn, khí tức của Cố Ưu Mặc cũng trở nên lúc thì mênh mông, lúc thì âm trầm.

Bây giờ là thời điểm quan trọng nhất của Cố Ưu Mặc, Cố Thiên Mệnh một tấc cũng không rời đi mà luôn ở trong Thanh Tâm viện, ở bên cạnh bảo vệ Cố Ưu Mặc, lẳng lặng chờ đợi.

“Chuyện này, chỉ có thể để người tự đi xử lý mới có kết quả tốt”, Cố Thiên Mệnh lạnh nhạt nhìn Cố Ưu Mặc ngồi xếp bằng quên mình, nội tâm khẽ nói: “Nhị thúc, cháu sẽ đi cùng người 1 lần”.

Cùng lúc đó, đặc sứ của Nam Uyên Quốc đã vào trong hoàng cung, đem rất nhiều trân bảo trưng bày trên đại điện hoàng cung, tuyên bố ý đồ của mình...!

Thiên Phong quốc, đại điện hoàng cung.

Đặc sứ của Nam Uyên quốc ước chừng năm mươi tuổi với con ngươi sáng ngời nhìn lên Mạc Tu Ương đang ngồi trên ghế rồng nơi cao, khom người hành lễ nói: “Chắc hẳn Quân Thượng Thiên Phong quốc ngài hiểu rất rõ mục đích chuyến viếng thăm này của Nam Uyên quốc ta!”
“Ừm, trẫm biết, trước đó Quân Thượng Nam Uyên quốc đã cùng trẫm thương lượng qua thư tín”, hoàng khí của Mạc Tu Ương lặng lẽ lan tràn ra toàn bộ đại điện, khiến rất nhiều người đều cảm thấy có chút áp bức.

"Vậy thì tốt rồi, lần này ta tuân theo ý nguyện của Quân Thượng, tới giúp thái tử rước Vĩnh An công chúa, những thứ này chính là sính lễ, hy vọng tương lai Thiên Phong quốc cùng Nam Uyên quốc sẽ vĩnh viễn là đồng minh, cùng chung tiến lùi".

Vừa nói đặc sứ vừa chỉ vào vô số bảo vật trân quý bên cạnh mình, sau đó khẽ khom người chắp tay nói với Mạc Tu Ương.

"Thiên Phong quốc cùng Nam Uyên quốc trước đây giao hảo, sau này cũng sẽ càng thêm gắn bó", Mạc Tu Ương trầm ngâm hồi lâu mới chậm rãi gật đầu đáp.

Trên thực tế, ở một mức độ nào đó, Thiên Phong quốc là một nửa phụ thuộc vào Nam Uyên quốc, mỗi năm đều phải cống nạp rất nhiều châu báu cùng tiền tài cho họ, chính bởi vì có Nam Uyên quốc bảo hộ phía sau, Thiên Phong quốc mới tránh khỏi nanh vuốt quấy nhiễu của các vương triều hàng đầu cấp trung khác.

"Công chúa, tới!".


Bình luận

Truyện đang đọc